Sau khi thuyền của bọn Triệu Phổ đi xa khu vực Yêu Thành chìm, mặt nước cũng dần an tĩnh lại… Bóng nước trào lên ùng ục, một người nhảy vọt lên, nổi trên mặt nước thở dốc.
Qua một lúc lâu, hắn đưa tay lấy tấm mặt nạ quỷ xuống, thở ra một hơi dài. Vứt tấm mặt nạ đi, lại xé lớp mặt nạ da người xuống. Thò tay vào vạt áo trước ngực, lấy một mảnh bảo thạch màu nước biển trong suốt lấp lánh to khoảng bằng bàn tay ra.
Giơ mảnh bảo thạch lên cao, soi dưới ánh mặt trời, tia sáng lập tức tỏa khắp bốn phía…
Hắn cười “ha ha” mấy tiếng.
Lúc ấy, một con thuyền nhỏ từ xa xa chạy đến, có một người đứng trên đầu thuyền, mặc thanh sam, dung mạo anh tuấn.
“Giáo chủ.”
Hơi vồn vã dâng mảnh bảo thạch lên: “Lấy được rồi.”
Người trên thuyền nhận lấy, kéo hắn lên thuyền, cười nhẹ: “Khổ cực rồi.”
.
…
.
Thuyền của bọn Triệu Phổ về đến Hãm Không Đảo, đám người giang hồ kia ngoài giúp đỡ đánh một trận ra thì một đồng tiền cũng không có, không cần hỏi xem bọn họ thất vọng bao nhiêu.
Nhưng có đại quân của Triệu Phổ áp trận, bọn họ không dám làm bậy, hơn nữa… Mười vạn đại quân, cho dù thành công vào được Yêu Thành, bọn họ cũng không được gì, thế là toàn bộ đều giải tán.
Tùng Giang Phủ yên tĩnh trở lại, bách tính trong thành cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng. Yêu Thành ngoài xa khiến người ta lo lắng suốt mấy tháng cuối cùng cũng biến mất rồi, có thể ngủ một giấc ngon rồi.
Đến đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368546/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.