Trong phủ Khai Phong, Bao Duyên đang rảnh rỗi, vắt trên bàn đọc những ghi chép về Ngũ Mang Phong Thủy, số sách này được mượn từ Tàng Thư Các, sách của Bao Chửng nhiều mà loạn, có quyển còn bị thiếu, đọc rất tốn sức.
Mấy hôm nay đêm nào Bàng Dục cũng mơ thấy cổ vịt, thành bệnh, thỉnh thoảng lại tự sờ cổ mình, thấy sao vừa dài vừa nhỏ, tuyệt đối không được biến thành cổ vịt.
Không bao lâu, Bao Phúc và Bạch Phúc chạy vào, Bạch Phúc tìm Triển Chiêu, nhưng Bao Duyên nói đã theo Triệu Phổ vào cung rồi, Bạch Phúc sốt ruột, ra cửa ngồi chồm hổm chờ Bạch Ngọc Đường.
Nha dịch ngoài cửa phủ Khai Phong đều cười, hỏi: “Bạch Phúc, sao lại ngồi trước cửa? Coi chừng bị Bao đại nhân thấy đem ngươi đi đánh.”
Bạch Phúc thật sự rất lo lắng, lần trước Bạch Ngọc Đường đã bị bắt một lần, tuy là có lý do tương đối đặc biệt, nhưng thiếu gia nhà hắn mặt lạnh tim nóng, thường không để bụng, bị người ta tính kế còn không biết.
Trong sân, Bao Duyên hỏi Tiểu Bao Phúc có chuyện gì, Bao Phúc liền kể lại mọi chuyện.
Bàng Dục nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả? Trực giác của ngươi tốt vậy sao?”
Bao Duyên gật đầu, nói: “Nó có hơi đa nghi, nhưng những khi nghiêm túc thì rất linh, phải cẩn thận đề phòng.”
.
…
.
Trời đã sắp tối muộn rồi, Triển Chiêu vừa về đến cửa phủ Khai Phong, thì thấy trên con đường hướng khác, Bạch Ngọc Đường cũng đang về, sau lưng còn dẫn theo một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi. Xinh xắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368570/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.