Bàng Dục và Bao Duyên cầm xẻng, khổ sở nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, như đang hỏi: Bắt chúng ta đào sao?
Triển Chiêu cười híp mắt gật đầu: “Bắt đầu từ mộ của Ngũ Muội!”
“Triển đại ca, không nên đâu…” Bao Duyên cầm xẻng nhìn Triển Chiêu.
“Đúng vậy, đào mộ người ta thật sự rất thất đức!” Bàng Dục cũng gật đầu phụ họa.
“Đào đi.” Triển Chiêu vẫn cứ cười híp mắt: “Không sao đâu.”
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường đi quanh thôn xem xét rồi, Triển Chiêu thì đứng trước khu mộ, nhìn quanh.
Bàng Dục và Bao Duyên nuốt nước bọt, cầm xẻng run rẩy bò lên khu mộ, bắt đầu đào mộ Ngũ Muội.
Đào được vài cái, Bàng Dục nói nhỏ với Bao Duyên: “Này, Tiểu Màn Thầu!”
Bao Duyên trừng hắn một cái: “Ngươi dám gọi ta là Tiểu Màn Thầu nữa xem!”
“Sao ngươi lại để người của phủ Khai Phong sai bảo như vậy?” Bàng Dục dẫu môi: “Về báo án với cha ngươi! Để hắn đánh mông Triển Chiêu!”
“Phi!” Bao Duyên trừng Bàng Dục một cái: “Ngươi nghĩ cha ta là cha ngươi sao! Nếu ta về tố cáo như thế, người bị đánh là ta!”
“Ô?” Bàng Dục mở to mắt: “Ngươi quả nhiên không phải con thân sinh!”
“Ai da!”
Triển Chiêu đang cúi đầu nhìn mấy tấm biển, đợt phía sau ồn ào lên… Quay đầu lại nhìn, thì thấy Bao Duyên đang giơ xẻng, đuổi theo đánh Bàng Dục.
Lúc ấy, Bạch Ngọc Đường trở lại, lấy thứ gì đó ra cho Triển Chiêu xem: “Rất nhiều nhà xung quanh có thứ này.”
Triển Chiêu nhận lấy xem thử, là một cái móc màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368578/quyen-4-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.