Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về phủ Khai Phong, khi ấy, mọi người đều đang ở trong phòng của Huyền Bi phương trượng. Triệu Trinh ngồi đối diện Huyền Bi phương trượng, bọn Bao Chửng đầy đủ bên cạnh.
Khi Bạch Ngọc Đường đi vào, đại hòa thượng cúi đầu, nhắm chặt mắt cắn chặt răng.
Triệu Trinh bình thản hỏi: “Ngươi vẫn không nói?”
Hoà thượng lắc mạnh đầu: “Xin hoàng thượng ban cho bần tăng cái chết.”
Triệu Trinh cười gượng: “Ngươi đã không sợ chết, trẫm giết ngươi làm gì?” Nói xong, đứng lên, nhìn Bao Chửng: “Bao khanh, giao người cho khanh, hỏi được chuyện gì thì bẩm báo với trẫm.”
Bao Chửng gật đầu.
Sau đó, Triệu Trinh đi ra, thấy Bạch Ngọc Đường đã về, nghĩ nghĩ, nhưng cũng không hỏi hắn điều gì, chỉ dẫn người vội vã đi.
.
.
Triển Chiêu túm lấy Bạch Ngọc Đường, hỏi nhỏ: “Nợ phong lưu khi nào? Thành thật khai báo!”
Bạch Ngọc Đường có phần bất đắc dĩ, liền kể lại chuyện ngày trước của Hạt Cửu Thiên. Triển Chiêu nghe xong, dùng vẻ mặt “đó là hiển nhiên” nhìn hắn: “Không khác ta nghĩ bao nhiều, ta nói cho ngươi biết, La Diên cũng vì còn quá nhỏ, nếu lớn hơn ba bốn tuổi, cũng chắc chắn sẽ như Lạc Hâm phu nhân! Ngươi không thể bớt phóng túng một chút được sao?”
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Vậy ngươi thì sao, khi đó nếu là ngươi, ngươi làm thế nào? Thấy chết không cứu?”
“A, cái này…” Triển Chiêu suy nghĩ một lúc lâu: “Dù sao cũng sẽ có biện pháp tốt hơn.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Khi đó, người trong phòng đều đi ra, Bàng Cát kéo tay áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368587/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.