Bọn Triển Chiêu tiếp tục đến Thái Bạch Cư, ngồi xuống gọi món.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng ngồi xuống, đương nhiên là cạnh nhau, Bàng Dục tay chân nhanh, chen giành vị trí của Tiết Ích Linh, ngồi cạnh Triển Chiêu, Tiết Ích Linh đành phải ngồi cạnh hắn, Bao Duyên chầm chậm thong thả ngồi xuống bên kia, gần Bạch Ngọc Đường, có vẻ hơi mệt mỏi.
Tiểu nhị vẫn là Tiểu Lục, lần này hắn đến chỗ Bàng Dục: “Ô, tiểu hầu gia đã lâu không đến.”
Từ khi cải tà quy chính, Bàng Dục rất được hoan nghênh ở Khai Phong, đã có tiền, lại còn hào phóng.
Bàng Dục lích chích gọi một loạt món ăn, thưởng bạc, Bạch Ngọc Đường hơi uể oải nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chờ đến khi Tiểu Lục sắp đi, nói một câu: “Thêm một con cá chua ngọt.”
Triển Chiêu hơi híp mắt: “Thêm bình Lê Hoa Bạch.”
Hai người híp mắt, hơi liếc sang nhau, cá chua ngọt là Bạch Ngọc Đường gọi cho Triển Chiêu, mà Lê Hoa Bạch là Triển Chiêu gọi cho Bạch Ngọc Đường.
Hai người vừa đấu một trận nhỏ làm tăng căng thẳng, nhưng lại gọi một món đối phương thích, cho nên lại làm hòa hoãn bầu không khí.
Bàng Dục ngồi một bên xem kịch, cách tiểu hài tử ở chung thật giống nhau quá.
.
.
Rất nhanh, rượu và thức ăn được mang lên.
Mọi người ăn cơm không nói gì, Tiết Ích Linh là một nha đầu rất thành thật, chăm chỉ ăn, hẳn là đói rồi.
Triển Chiêu nhìn Bàng Dục ho nhẹ mấy tiếng, ý bảo: thử xem!
Bàng Dục hoàn hồn lại, bắt đầu khoe khoang, nói cha hắn đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368594/quyen-4-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.