“Kẻ bán bút cho những tài tử đã tự sát là Cừu Lãng Hành?” Bao Duyên cầm tập ngân phiếu quan sát: “Tại sao chứ? Người này có lai lịch gì sao?”
Mọi người quyết định gọi một bàn thức ăn trong nhã gian của Thái Bạch Cư, ngồi xuống vừa ăn vừa thảo luận.
Thức ăn đến miệng, nghe lời Bao Duyên nói, mọi người đều vô thức nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thở nhẹ: “Nếu nói tới, ta cũng không hiểu hắn lắm… Chỉ là từ nhỏ cùng lớn lên, không thấy hắn có vấn đề gì.”
“Cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.” Bàng Dục nhún vai: “Nếu như thích cá cược, cũng có thể có rất nhiều loại ngân phiếu.”
“Cá cược…” Triển Chiêu lập tức nghĩ đến, “Đúng vậy! Tiểu tử Cừu Lãng Hành đó rất thích cá cược, hơn nữa còn là trăm trận trăm thắng.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nhìn bên cạnh, thì thấy thần tướng đang tập trung ăn.
“Có thể nào… Người bán bút cho những thư sinh đó, từng cá cược với Cừu Lãng Hành, sau đó thua hết tiền cho hắn?”
Mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đây cũng là một khả năng.”
“A!”
Mọi người nói đến đây, Bàng Dục đột nhiên hét một tiếng rồi đập bàn một cái.
Bao Duyên thiếu chút nữa nghẹn cá viên, nhìn hắn: “Ngươi hét cái gì?”
“Nếu là như vậy thật, thì ta biết phải tìm kẻ đó ở đâu rồi!”
Bạch Ngọc Đường lại nhìn lão nhân một cái, thấy Tề Tứ Nhận gật gật đầu, tiếp tục ăn.
Triển Chiêu cầm đũa lên gắp cho Tiểu Tứ Tử một miếng thịt vịt, hỏi: “Sòng bạc Long Hưng đúng không?”
“Ô? Triển huynh cũng thích cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368627/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.