Cừu Lãng Hành để lại một bài thơ kì lạ rồi lại biến mất.
Bao Chửng hạ lệnh lục soát toàn thành vẫn không tìm được hắn. Nhưng xem như lần thi Hương này cũng đã kết thúc bình yên vô sự, ngoại trừ một hoạt tử nhân và một quái nhân xuất hiện thì còn lại đều bình yên vô sự.
“Triển hộ vệ, có khi nào là Cừu Lãng Hành khống chế thi thể thư sinh?” Bao Chửng nhân lúc Công Tôn nghiệm thi hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hoang mang lắc đầu: “Đại nhân, bây giờ ti chức mới phát hiện, mình thật sự không hiểu hắn.”
Bao Chửng hiểu ý gật đầu: “Bản phủ hiểu… Đúng rồi, ngươi và Bạch thiếu hiệp sao lại đến cản trở cương thi nhân đó đúng lúc như vậy?”
“Lão gia tử Tề Tứ Nhận nhắc nhở, nói chỉ cần Bao Duyên có thể sống đi ra thì nhất định là trạng nguyên.” Triển Chiêu trả lời.
“Ô?” Bao Chửng vuốt râu, mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt lại có ý cười, “Vậy sao?”
Triển Chiêu ho nhẹ mấy tiếng, chạy đến hỏi: “Đại nhân, ngài vui chứ?”
“Hửm?” Bao Chửng lập tức bày ra bộ dạng nghiêm nghị lẫm liệt: “Nào có…”
“Hắc hắc.” Triển Chiêu đứng bên cạnh cười hắn.
Bao Chửng hất mặt: “Hừ, không biết lớn nhỏ!”
Triển Chiêu chắp tay sau lưng lắc lư lắc lư.
Bao Chửng nhìn quanh: “Bạch thiếu hiệp đâu?”
“Hắn vừa thấy thứ dơ bẩn, cho nên có lẽ là đi tắm rửa thay y phục, sau đó…” Triển Chiêu nói đến đây, đột nhiên ngửa đầu nhìn trời: “Bây giờ đã qua ngọ rồi sao?”
“Qua lâu rồi.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu thắc mắc: “Làm sao vậy?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368641/quyen-5-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.