Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy chiếc giày thêu màu đỏ đó, bất quá hai người ai cũng không muốn tới để kiểm tra lại, cũng không phải vì sợ mà là hai đại nam nhân chạy đi nhặt một chiếc giày thêu của nữ nhân... mất mặt lắm. Mặt khác hai người đều có cùng một suy nghĩ _ có khi nào lát nữa nhìn lại lại không thấy giày đâu nữa không ?
Vào nhà, sân rất lớn, rất tráng lệ. Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, tán thưởng gật đầu: " Đúng là rất lời."
Triển Chiêu vẫn cau mày, tựa hồ không thích.
" Đúng vậy, một đại viện tử, có cả chính sảnh và thư phòng, không tệ không tệ." Triệu Phổ đi dạo một vòng, thấy Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu, đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nóc nhà, hắn cũng ngẩng mặt.
Nóc nhà nơi này có chút quái dị. Tiểu Tứ Tử sống ở vương phủ nên cũng thấy không ít nóc nhà có tượng hoặc mái cong, Khai Phong phủ cũng có mái cong, bất quá... cái này nhìn không giống mái cong mà là có cái gì đó cắm vào. Thứ đó dựng đứng, hình dáng giống như cái xẻng, hay là oa sạn. (cái xẻng xào đồ ăn á)
"Phan lão đại này trước kia xuất thân đầu bếp à?" Ân Hầu cũng cau mày khó hiểu hỏi Bạch Phúc: "Đang êm đang đẹp sao lại cắm oa sạn lên nóc nhà ?"
"Xẻng đảo lá trà hả ?" Bàng Dục khó hiểu.
"Không phải đâu, đảo trà không phải dùng loại xẻng này ."
Mọi người ngươi một câu ta một câu đoán này đoán nọ, chỉ có Bạch Ngọc Đường quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368664/quyen-9-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.