Hình Hoài Châu đưa tới cho Triệu Phổ ba ngàn tinh binh. Tuy nói thì có vẻ đơn giản, nhưng muốn mang ba ngàn binh mã ra đấu với hơn mười vạn đại quân thật cũng phải tốn một phen công phu. Bất quá đây là chuyện của Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu không cần lo chuyện này. ( TK :Nói thẳng là châu chấu đá xe cho nhanh :v )
Triệu Phổ bảo hai người đi trước, hắn và Công Tôn cần chuẩn bị một chút. Vì thế Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa đi đến đỉnh núi phụ cận Hắc thủy, tính toán lên núi xem thử quân doanh Nam man như thế nào.
Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm mặc dù hai con ngựa đã ở cùng nhau một đoạn thời gian nhưng tình cảm tựa hồ chỉ có tăng chứ không có giảm, ân ân ái ái muốn phiền à. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa, đi chưa được ba bước thì cảm thấy chân đụng vào nhau, cúi đầu nhìn, hai con ngựa không biết đã chụm đầu với nhau từ lúc nào.
Triển Chiêu vỗ vỗ Tảo Đa Đa : "Đa Đa, ngươi dù gì cũng là một cô nương, rụt rè chút."
Tảo Đa Đa bất đắc dĩ xích ra một tí, Bạch Vân Phàm lại nhướn qua. Bạch Ngọc Đường đành phải kéo dây cương, hai con ngựa đồng thời quay đầu có chút ai oán trừng chủ nhân nhà mình, rất có bộ dáng gậy lớn đánh uyên ương.
Vừa đến phụ cận Hắc Thủy đã có thể nghe được tiếng nước, nhưng không đi về phía sông, hai người quyết định lên núi. Nhìn thấy sơn đạo lại làm Triển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368720/quyen-9-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.