Công Tôn nói đến nước giếng, Triển Chiêu nghe mà như lọt vào sương mù.
Triệu Phổ ngáp một cái, nhìn vào phòng, hỏi: "Bạch Ngọc Đường ở trong đó làm gì vậy?"
Lúc này Triển Chiêu mới nhớ tới Bạch Ngọc Đường còn đang ở trong phòng nói chuyện với lão Vương, liền vội vàng đến bên cửa tiếp tục nghe ngóng tình hình bên trong.
Lúc này, lão Vương đang than thở: "Tại sao không thể giết tận chứ? Thế gian này yêu nghiệt chết rồi sống lại, không ngừng dừng lại. Ai, sửa kiều bổ đường vô thi hài, giết người phóng hỏa tựa kim đai lưng." (đại ý: những kẻ xấu giết người phóng hỏa thì đều thanh danh hiển hách, đại phú đại quý, mà những người tốt thì lại chết mất xác)
Triển Chiêu khó hiểu, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?
Triệu Phổ cũng không hiểu, không phải nói là một lão nhân điên sao? Rất bình thường mà, còn cùng Bạch Ngọc Đường tham khảo chuyện nhân sinh kìa.
Lúc này vẻ mặt Bạch Ngọc Đường cũng tương đối phức tạp, hỏi: "Lão gia tử, ngươi quen biết Ngũ... nương ta?"
Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa âm thầm chắp tay trong lòng, lời này không thể để thân nương của hắn nghe thấy, nếu không thì đừng hòng sống yên.
Triển Chiêu cũng ở ngoài chắp tay _ không thể để Lục bá mẫu nghe được nha!
"Ngũ muội là huynh muội kết bái của ta, tổng cộng năm người, Ngũ muội nhỏ nhất."
" À..." Bạch Ngọc Đường gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực nàng đã qua đời."
Lão đầu sửng sốt, sau đó tựa hồ cũng không quá kinh ngạc mà chỉ hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368788/quyen-10-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.