Sau khi quyết định buổi tối sẽ đi do thám, mọi người an tâm ăn cơm.
Đang ăn, chợt nghe một trận thanh âm từ dưới lầu truyền đến. Triển Chiêu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy vài tiểu hài tử bẩn bẩn chạy đằng trước, đằng sau là tiểu nhị khách điếm đang đuổi theo.
"Sao có thể như vậy a, người lớn mà lại đi đánh vài cái tiểu hài tử?!" Bàng Dục đứng lên nhìn.
Triển Chiêu bưng bát cơm, hắn mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn thấy trong tay đám tiểu hài nhi đang ôm bánh bao nhịn không được nhíu mày: "Đám tiểu hài tử này gầy nhom như khỉ, có chút giống Tiểu Đậu tử, chỉ là Đậu Đậu thoạt nhìn khỏe mạnh hơn. Có lẽ vài ngày chưa được ăn gì nên mới phải ăn trộm."
Triển đại hiệp tự nhiên không thể để yên, định đuổi theo. Tử ảnh khoát tay ý bảo hắn đừng động, để bản thân đi nhìn. Nếu tiểu nhị thực dám khi dễ tiểu hài nhi liền trực tiếp giết luôn.
Triển Chiêu đang giả thư sinh, không nên chọc người chú ý. Bạch Ngọc Đường đè vai hắn, Tử ảnh lặng lẽ xuống lầu đi qua. Đến đầu ngõ, đám tiểu hài nhi đã bị tiểu nhị chặn lại.
Trong tay tiểu nhị cầm một cây, hắc hắc cười: "Còn chạy nữa không?"
Đám tiểu hài nhi đứng im nhìn hắn.
Tử ảnh sắc mặt trầm xuống, tâm nói tên điếm tiểu tử nhà ngươi nhị a, xem gia đánh gãy chân ngươi.
Đang muốn đi qua hỗ trợ đã thấy tiểu nhị đem mộc côn ném sang một bên, từ trong ngực áo căng phồng lấy ra vài bao giấy dầu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65469/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.