Trong hậu viện phủ Khai Phong, mọi người ngồi thành một vòng, Tạ Bách Hoa ngồi trên một chiếc ghế đá giữa sân, hồi hộp nhìn đám người đang vây bốn phía săm soi mình. Có cảm giác như đang bị nhốt trong lồng cho người người tham quan, càng huống chi những người đó còn là kẻ thù trước đây mình hận đến tận xương tủy.
Tạ Bách Hoa cũng không biết mình bị thế nào, chỉ nhận thấy cảm giác đau đớn trên người đã không còn nữa, như được sống lại, tình trạng thân thể tương đương với trước khi bị phế võ công, nếu so ra, nội lực dường như còn cao hơn một chút.
Nhưng mà so với Tạ Bách Hoa thì người trong phủ Khai Phong còn kinh hãi hơn.
Công Tôn ngồi bên bàn bắt mạch cho hắn: “Mạch bình thường, thật sự đã sống lại rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn cùng Thiên Tôn và Ân Hậu, như đang hỏi “Chuyện gì thế này?”
Hai người nhìn nhau, đang suy nghĩ cùng một vấn đề, sao lại sống lại được? Còn sống được bao lâu? Hay là cứ như vậy rồi không chết nữa?
“Này.” Từ tam gia săm soi Tạ Bách Hoa một lúc lâu, “Bản thân ngươi thì sao? Cảm thấy thế nào?”
Tạ Bách Hoa lắc đầu, “Không có cảm giác gì lạ.”
“Ô?”Từ Khánh rất hăng hái: “Không phải trước đây ngươi bị ẻo lả sao? Khỏi rồi?”
Tạ Bách Hoa hơi xấu hổ, khụ một cái, xoay mặt nhìn hướng khác, nhìn thấy Bao Chửng đang ngồi cách đó không xa quan sát hắn. Nghĩ đến trước đây mình làm không ít chuyện xấu, Tạ Bách Hoa không dám nhìn Bao Chửng, cúi đầu, liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65482/quyen-6-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.