Ngô Bất Thiện đứng trên đỉnh các, vừa nghe tới tên “Bạch Ngọc Đường” lập tức rướn cổ ra tìm khắp bốn phía, hắn còn đang nghĩ xem ai lại có nội lực cao như vậy, đừng là Tiểu Chiêu nhịn không được chạy đến cứu người. Nhưng giọng nói lại có vẻ tự đại đáng ghét coi trời bằng vung, không đáng yêu như Tiểu Chiêu nhà mình chút nào.
Rồi lại nghe, sao? Bạch Ngọc Đường!
Ngô Bất Thiện hưng phấn, người ta muốn xem chính là tiểu tử nhà ngươi!
Người giang hồ dưới đài cũng giật mình, hiếu kì nhìn quanh, không hiểu sao chỉ nghe tiếng mà không thấy người?
Người giang hồ, cho dù là đã có tuổi hay là hậu bối vừa gia nhập, đại đa số đều biết Bạch Ngọc Đường, danh tiếng của hắn và Triển Chiêu thật sự rộng. Triển Chiêu thường chạy tới chạy lui ở Khai Phong, cũng thích kết giao bằng hữu, cho nên rất nhiều người biết hắn, thuộc loại có bằng hữu khắp thiên hạ đúng chuẩn, đánh giá của mọi người về hắn đều rất tốt. Nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại không thích gặp người lạ, thấy nơi nào nhiều người là trốn, tuy thân là người giang hồ nhưng lại chưa từng can thiệp vào chuyện giang hồ, nhưng thân phận lại đặc biệt, cho nên đa số người giang hồ đều nghe tên hắn nhưng rất ít người từng được thấy mặt.
“Nếu Bạch ngũ gia đã đến rồi, phải chăng là đại diện phái Thiên Sơn, chủ trì công đạo.” Tiết Thiên Ưng đi lên đài.
Tiết Thiên Ưng năm nay đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo rất oai phong. Hắn chắp tay trong không trung, cũng không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/65502/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.