Một lát sau, tiếng chém giết ngừng hẳn. Một bóng đen rời khỏi sương mù, đó là Hoàng Du.
Khi hắn bước vào tầm mắt của Lưu Hàng, kẻ kia lập tức biến sắc. Trải qua trận quyết đấu nảy lửa đến mức máu phun như sương, thế mà trên người Hoàng Du lại không hề dính bất cứ giọt máu nào, chỉ có tay phải là đẫm máu. Nhưng giờ đây cánh tay đó không phải là tay nữa rồi, phần cổ tay trở đi đã hóa thành một lưỡi dao sắc lẹm.
Lưỡi dao này hẹp, dài mà lại rất cong. Ánh dao lấp lóe không hề tạo cảm giác cân đối với khuỷu tay, cứ như không phải là một phần của cánh tay vậy. Vừa rồi, tiếng kim loại chém vào cơ thể chắc hẳn là do thứ vũ khí này đại khai sát giới trên người Lạc Ảnh.
Cảnh tượng máu me phun đầy trời sau khi cắt xé thịt da, đâm qua xương cốt, xuyên thủng nội tạng... Mặc dù Lưu Hàng không nhìn thấy tận mắt nhưng chỉ nghe tiếng vọng thôi vừa rồi là đủ lạnh người rồi. Đúng là chiến lực của Thập Điện Diêm Vương là điều hắn khó với tới vào lúc này.
"Chớ khinh thường, hắn vẫn còn sống."
Hoàng Du nhìn khắp bốn phía một cách cảnh giác.
Lưu Hàng chảy mồ hôi lạnh. Cái gã Lạc Ảnh này quả là không đơn giản mà. Chưa nói đến năng lực linh hồn không rõ thuộc loại gì, chỉ mỗi chuyện che dấu linh thức thôi đã khó giải quyết lắm rồi, phải chờ hắn ra chiêu mới nắm được vị trí. Giữa hoàn cảnh bị sương mù cản trở, Lạc Ảnh lại càng chiếm nhiều ưu thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-ho-bat-quy/1387168/quyen-6-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.