Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, các trường đại học đều đã lục đục khai giảng.
Học kỳ mới, xung quanh vẫn là những người bạn cũ.
Vào tháng 5, Giang Lộc nhận được cuộc gọi từ Mạnh Lục, nói rằng Lương Thục Ngôn đã sinh.
Cô nhận được hình mà bọn họ gửi qua. Đó là một cậu nhóc.
Giang Lộc xem xong, hốc mắt có chút chua xót, chính cô cũng không biết vì sao mình lại như vậy.
Kim Quất ở một bên không thể khoảnh mặt làm ngơ để cô khóc.
“Được rồi mà, khóc cái gì chứ?”
“Tao cũng không biết.” Giang Lộc nghẹn ngào.
“Ôi, đừng có khóc. Mày mà khóc nữa, tao sẽ méc Trần Châu đó.” Kim Quất không có cách nào, đành phải tung ra đòn sát thủ.
Vừa nghe Kim Quất nói muốn méc Trần Châu. Cô vội vàng rút mấy tờ khăn giấy lau đi nước mắt: “Đừng… Tao không khóc, mày đừng nói với anh ấy. ”
Kim Quất thấy bộ dáng túng quẫn của Giang Lộc liền bật cười: “Mày thật không có tiền đồ.”
“Mày không được nói cho Trần Châu biết.” Cô nắm tay Kim Quất, sợ cô ấy nói với Trần Châu.
Kim Quất cầm tờ khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt còn vươn lại trên mặt Giang Lộc: “Được được được, tao không nói. ”
“Thật ra nhóc con này cũng khá đẹp trai.” Giang Lộc cúi đầu, thoáng nhìn bức ảnh.
Thằng bé trắng nõn mềm mại, đôi mắt còn rất to.
“Ừm, lớn lên sẽ giống Lương Thục Ngôn lắm đúng không?”
“Bây giờ còn gọi bà ấy như vậy à?”
Giang Lộc sửng sốt, không hiểu ý của cô ấy, vài giây sau, cô bỗng nhiên phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-loc/530246/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.