Hàn Nhạn cả kinh, còn chưa kịp mở miệng, thì người nọ xoay người lại; trăng sáng như lụa, ở nơi sương mù đang bốc hơi lên, rốt cục ánh sáng cũng soi rõ dung nhan của hắn. Thân thể trắng như bạch ngọc, thon dài có lực, dừng như tản ra sự mê hoặc vô tận, mặt mày như họa, đôi mắt phượng hẹp dài mờ mịt tràn đầy hơi nước không nói nên lời cái, so với ngày thường thì lại thêm vài phần yêu mị, đôi môi mỏng đỏ hơi nhếch lên, mái tóc đen dài ướt nhẹp xỏa xuống dưới ôn tuyền, trải dài ở sau ót. Ngày thường hắn luông kính cẩn chặt chẽ, yên lặng mà lạnh lùng. Nhưng khi bỏ đi lớp áo ngoài, nữa người ở dưới ôn tuyền lại cộng thêm sự chiếu rọi dưới ánh trăng làm cho càng thêm hấp dẫn.
Người này đúng là Phó Vân Tịch.
Trong nháy mắt nàng như được nhắc nhở, không tự chủ được mà đi tới gần người Phó Vân Tịch. Giờ phút này, nàng chỉ là muốn gắt gao ôm lấy hắn, khát vọng ở đáy lòng vượt qua tất cả.
Phó Vân Tịch nhíu mày chằm chằm vào Hàn Nhạn, dường như có chút nghi ngờ tại sao nàng lại xuất hiện ở đây. Thì đã nhìn thấy vẻ mặt Hàn Nhạn mê loạn, bơi thẳng tới hướng của mình
Vừa tiếp xúc với da thịt người nọ, thì giống nhưnước suối lạnh buốt trong ngày hè nóng hổi, Hàn Nhạn cảm thấy sự khô nóng trong lòng mình trong nháy mắt giảm không ít, trên người càng cảm thấy thoải mái hơn. Khoái cảm trên thân thể càng chiến thắng lý trí, Hàn Nhạn cái gì cũng không nghĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-nu-kho-cau/410257/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.