Từ Trọng Xuân nghe thấy lập tức thiếu chút nữa phun ra, có lúc nghe nàng nói chuyện, thật là buồn nôn không phải giả vờ! Hòa Linh ngồi chồm hổm trên mặt đất, nàng nghiêng đầu nhìn Lục Hàn, suy nghĩ người này làm sao lại bị thương! Thân phận của y, không đến nỗi sẽ có người như vậy đối với y như vậy chứ? Lại nói không hồi phủ chữa bệnh chạy đến chỗ này của nàng làm chi! Hòa Linh càng nghi ngờ, lại đạp một cước, Lục Hàn rên lên một tiếng, từ từ tỉnh lại, bị đạp vào chân, muốn bất tỉnh cũng khó!
Lục Hàn hơi thở yếu ớt: "Tiểu, Tiểu Linh Đang!"
Từ Trọng Xuân lập tức: "Này! Y cũng gọi ngươi là Tiểu Linh Đang! Ta nói làm sao ngươi không nói chính xác người nào gọi ngươi là Tiểu Linh Đang, thì ra đây là y dành riêng, ha ha, ha ha ha! Ta biết!" Biểu cảm trên mặt "Các ngươi tuyệt đối quan hệ không có tầm thường".
Hòa Linh mắt trợn trắng, lại đạp Lục Hàn một cước, Lục Hàn lần nữa kêu rên, Từ Trọng Xuân nhìn cũng thấy thương y, làm người thật là quá khó khăn rồi!
"Ngươi chỉ làm cho ta thêm phiền toái đúng không? Ngươi bị thương nửa chết nửa sống tại sao lại chạy tới nơi này của ta, ngươi là tự tìm đường chết hay là muốn thử dò xét cái gì?" Hòa Linh hồ nghi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lục Hàn, càng cảm thấy sự xuất hiện của y lại để cho người ta rất hoài nghi! Nhéo mặt Lục Hàn một cái, Lục Hàn trên mặt trắng như tuyết nhất thời nhiều dấu ngón tay ửng đỏ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-nu-yeu-kieu/2090676/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.