Lan Đại Phú là người khôn khéo, ông biết lúc này không tiện ở lại đây, nên quay sang chào chất nữ nhà mình rồi rời khỏi, Lý Mộng đứng cạnh bên, cũng vội vã khẽ chào, Lan Đại Phú cười hiền lành, bước nhanh rời đi. Lý Mộng cũng không hỏi gì về lan Đại Phú, vì nghĩ ông ấy mình không có quan hệ gì. Nàng trầm mặc ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Hòa Linh, Hòa Linh mặc váy Lưu Tô đỏ thẫm, tóc dài vấn thành một búi, một phần thì xõa lên bả vai, thần thái thả lỏng, nếu người khác nhìn thấy sẽ nói nàng là nữ hài đơn thuần giống mèo con vậy, nhưng không phải vậy, Lý Mộng Thanh biết rõ, nàng là dạng người gì. Tư thái như vậy, đủ để mê hoặc rất nhiều người.
"Muội......" Lý Mộng mở miệng, lại không biết nói như thế nào, Hòa Linh cười nhẹ nhàng bảo Xảo Âm châm trà cho nàng, Lý Mộng cảm nhận mùi thơm như thấm vào người, có điều bây giờ nàng không có tâm tình nghĩ tới những thứ này, do dự một chút, Lý Mộng rốt cuộc mở miệng, "Hòa Linh, có phải muội đã có bằng chứng rồi không."
Nàng không hỏi Hòa Linh làm sao biết được, những chuyện này không có bao nhiêu ý nghĩa, làm sao biết, lúc nào thì biết đều không còn quan trọng nữa, mà trọng điểm là chứng cớ ở đâu, và nên làm như thế nào.
Hòa Linh mỉm cười: "Muội không có!" Mặc dù biết tính tình của Lý Mộng, nàng và người khác không giống nhau, nhưng Hòa Linh làm việc gì cũng chừa lại một con đường sống, nàng không màng danh lợi nhìn Lý Mộng, “Muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-nu-yeu-kieu/2090797/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.