Mẫu thân Cao Nguyệt đã qua đời từ khi hắn còn bé, tổ phụ cũng rất chiếu cố hắn. Chỉ là sau vụ án của Vũ Định hầu, tổ phụ vì từng làm tướng lĩnh dưới trướng Vũ Định hầu, khó tránh khỏi việc liên lụy, tự thân khó bảo toàn.
Mười tuổi năm ấy Cao Nguyệt bị bệnh ho nho nhỏ, phụ thân hắn lúc đó còn làm Thái tử mười phần khẩn trương, nhất định phải đưa hắn đến Giang Nam điều dưỡng. Dù Cao Nguyệt kiệt lực chứng minh mình không có việc gì, phụ thân vẫn kiên trì muốn hắn đi Giang Nam.
Nhà ngoại tổ biết được, phái một đội tinh binh hộ tống.
Cao Nguyệt thật sự đã được đưa đến Giang Nam, sống trong một tòa nhà phong cảnh hợp lòng người, không buồn không lo trôi qua hơn một tháng. Tinh binh ngoại tổ phái theo thấy hắn đã yên ổn ở Giang Nam, người của phủ Thái tử lưu lại hầu hạ cũng nhiều, liền lui về kinh báo cáo.
Thời điểm đội tinh binh kia đi, Cao Nguyệt còn đích thân tiễn bọn họ ra ngoài thành Cô Tô, lúc đi ngang qua Hàn Sơn tự, còn dừng lại trong chùa xin một chén trà xanh cùng mấy miếng bánh, chơi đùa nửa ngày với mấy tiểu sa di trong chùa.
Có lẽ đó là lần cuối cùng hắn cảm nhận được vui vẻ nhàn nhã trước khi bị đưa khỏi cố thổ, nên đoạn ký ức ấy khắc sâu vô cùng. Ngay cả chén trà ngày đó sa di trong chùa pha cho hắn có hai lá trà bị nát cũng thật mới mẻ trong đầu óc. Mỗi lần hắn ở đây cảm thấy đau khổ không vượt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-dung-thuc-luc-chui-bay-ma-thuong-vi/1157083/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.