Hầu bàn lúc này mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình khi đến đây, vội vàng cầm ấm trà lên rót trà cho hai vị khách, rồi hỏi.
“Hai vị muốn ăn gì không?”
Tiêu Hề Hề “Bây giờ ta chưa đói, không ăn được nhiều, mỗi loại trà bánh của quán trà các ngươi cứ mang lên một phần đi.”
Hầu bàn khựng lại “Nhưng quán trà của chúng tôi có hơn bốn mươi loại trà bánh đấy ạ.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Hầu bàn “……”
Hầu bàn ngẩn ngơ ra khỏi phòng.
Chờ hắn đi khỏi, Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương lập tức dỏng tai lên, tiếp tục nghe lén động tĩnh gian phòng kế bên.
Lý Phức Yên không thể ngờ rằng người bạn qua thư bấy lâu nay lại chính là Hằng Cẩn.
Hằng Cẩn cũng không thể ngờ rằng Diệu Bút tiên sinh trong lời đồn lại là người mà mình từng có duyên gặp một lần.
Hai người sững sờ tại chỗ.
Lúc lâu sau, Hằng Cẩn mới mở miệng phá tan sự im lặng, giọng vì căng thẳng mà hơi khô khốc.
“Cô thật sự là Diệu Bút tiên sinh?”
Lý Phức Yên hoàn hồn lại.
Nàng lắc tờ báo trong tay “Phải.”
Để tránh nhận nhầm người khi gặp mặt lần đầu, hai người đã hẹn trong thư, khi gặp mặt, cả hai đều phải cầm theo Thịnh Kinh Nhật Báo của ngày hôm đó.
Hằng Cẩn nhìn tờ báo trong tay nàng, rồi lại nhìn tờ báo trong tay mình.
Thời gian, địa điểm và tín vật đều khớp.
Hẳn là y không nhận nhầm người.
Hằng Cẩn càng thêm lúng túng “Ngày đó ở tiệm sách, ta không ngờ cô chính là Diệu Bút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/2582259/chuong-1181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.