Huyền Cơ Tử cười khổ nói.
“Thật ra ta sớm không còn gắng gượng được nữa, nhưng ta nghĩ ta vẫn chưa được gặp các con lần cuối. Ta không yên tâm, cố gượng chút hơi thở cuối cùng đợi các con. Bây giờ nhìn thấy các con, ta cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là không may nữa.”
Tiêu Hề Hề dường như cảm giác được gì đó, nước mắt chảy càng lúc càng nhiều.
Nàng không ngắt lời sư phụ nữa, mà vừa khóc vừa nghe ông nói tiếp.
Huyền Cơ Tử muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại không thể cử động.
Ông bây giờ là một kẻ vô dụng.
Đừng nói đứng dậy, thậm chí giơ tay cũng trở thành một điều xa xỉ.
Huyền Cơ Tử nhẹ giọng an ủi.
“Đừng khóc nữa, con khóc nhìn không đẹp. Lúc con cười lên là dễ thương nhất, năm đó lần đầu tiên ta gặp con, con đang cười khúc khích. Khi đó, ta không khỏi nghĩ, con đúng là một đứa ngốc, bị cha mẹ bỏ rơi, sao còn cười vui vẻ như vậy?”
Tiêu Hề Hề khóc đến khó thở, nước mắt liên tục lăn dài trên má.
Sở dĩ lúc ấy nàng cười vui vẻ như vậy là vì nàng biết nếu lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng trước mặt không nhận nàng, có thể nàng thật sự sẽ bị đưa đến am ni cô.
So với am ni cô, lão đạo sĩ khiến nàng có thiện cảm trước mặt rõ ràng đáng tin hơn.
Thế nên nàng muốn nịnh nọt lão đạo sĩ, để ông đồng ý nhận nuôi nàng.
Lúc đó nàng còn nhỏ, chưa biết nói, chỉ có thể cười để biểu hiện ý nịnh nọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/2582664/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.