Lạc Thanh Hàn rời khỏi điện Thanh Ca lập tức gọi Triệu Hiền tới.
Theo lời chỉ dẫn của Tiêu Hề Hề, họ tìm thấy một cái giếng nằm cách một trăm trượng về phía Tây Nam.
Trong giếng giấu một thi thể nữ, xem cách ăn mặc thì chính là cung nữ mất tích Đàm Hoa.
Vị trí giếng này rất hẻo lánh, bị bỏ hoang nhiều năm, ngày thường không người lui tơi, miệng giếng còn bị phiến đá nặng che lấp, nếu không dời phiến đá ra thì không thể nhìn thấy tình hình trong giếng.
Nếu không có Tiêu Hề Hề giúp đỡ, e là họ không bao giờ nghĩ Đàm Hoa sẽ ở đây.
Cái xác ngâm trong nước đã phù lên, không còn nhận dạng được khuôn mặt.
Ngọc Lân quân kiểm tra thi thể từ đầu đến chân, phát hiện một chiếc khăn lụa, góc dưới bên phải có thêu tên Đàm Hoa, chứng tỏ người này chính là Đàm Hoa.
Ngoài khăn lụa, họ còn tìm thấy một khối ngọc bội hình tròn đeo trên cổ thi thể.
Triệu Hiền dùng khăn lụa bọc lấy miếng ngọc, dâng đến trước mặt Thái tử.
“Điện hạ, ngọc bội này hình như là đồ trong cung.”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn ngọc bội “Đến Thiếu phủ tra xem này ngọc bội này thuộc cung nào.”
“Vâng.”
Thiếu phủ là nơi quản lý tài sản hoàng gia và cung ứng đồ dùng trong cung, chỉ cần là đồ trong cung, Thiếu phủ đều ghi chép lại.
Triệu Hiền cầm ngọc bội đến Thiếu phủ, lôi người giám sát Thiếu phủ ra khỏi giường, hỏi lai lịch của khối ngọc bội.
Giám sát Thiếu Phủ lau sạch gỉ mắt, cẩn thận nhìn ngọc bội dưới ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370727/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.