Lạc Thanh Hàn ngồi quỳ trên đệm, eo lưng thẳng tắp, giống như tùng xanh trong tuyết.
“Ta nói rồi, đào một nhánh sông, dẫn nước vào quận Cảnh Thọ.”
Thiếu bảo sốt ruột, không chờ nổi chen miệng “Cách của người chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề về nước cho nạn dân ở quận Cảnh Thọ, hạn hán những nơi khác vẫn chưa có cách giải quyết!”
Lạc Thanh Hàn chắc chắn nói “Chỉ cần làm theo lời ta nói, hạn hán ở bốn quận phía Nam đều có thể giải quyết.”
Bảy người ở đây đều là thân tín của Thái tử.
Theo lý, họ nên tin Thái tử vô điều kiện, nhưng lời Thái tử nói thật sự khiến họ không thể tin.
Sao có thể giải quyết nạn hạn hán ở bốn quận phía Nam chỉ bằng cách đào một một nhánh sông? Quả thật là chuyện vô căn cứ!
Họ bàn bạc cả ngày, nhưng cuối cùng không có kết quả gì.
Khi Lạc Thanh Hàn ra khỏi cung Minh Quang, trời đã xuống núi.
Lúc này, một tiểu thái giám đi tới, cung kính nói “Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời người đến một chuyến.”
“Bây giờ à?”
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn không hỏi nữa, lạnh nhạt nói “Đến điện Tiêu Phòng.”
Vừa bước vào điện Tiêu Phòng, Lạc Thanh Hàn liền cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo nặng nề.
Hắn cung kính hành lễ “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Màn trúc được vén lên, Tần hoàng hậu chậm rãi bước ra.
Bà mặc váy dài đối khâm đỏ tía với tay áo rộng, làn váy trải dài trên sàn đá cẩm thạch trắng.
Bà luôn thích mặc trang phục màu tối này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370793/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.