Rời khỏi điện Thanh Ca, Lạc Thanh Hàn không ngồi xe ngựa, mà lựa chọn đi bộ.
Cung nữ cầm đèn lồng đi phía trước, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên mặt đất, chiếu sáng một mảng nhỏ bóng tối.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi bước về phía trước, điềm tĩnh gọi một tiếng.
“Thường Hỉ.”
Thường công công lập tức tiến lên một bước “Có nô tài.”
“Dựa theo dáng người của Tiêu lương đệ chuẩn bị hai bộ y phục thái giám, đừng để người khác biết chuyện này.”
Thường công công còn tưởng Thái tử sắp có trò vui kỳ lạ nào đó với Tiêu lương đệ nên không dám hỏi thêm, vội đáp “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn vẫn đang suy nghĩ chuyện con sóc nhỏ đó.
Từ khi con sóc chết, hắn đã thề sẽ không nuôi thú cưng nữa.
Nhưng bây giờ hắn có Tiêu lương đệ.
Nàng giống như con sóc nhỏ đó.
Lạc Thanh Hàn không yên tâm để nàng một mình trong cung, hắn sợ chuyện cũ tái diễn, khi hắn trở về, nàng sẽ bị người ta âm thầm g.iết chết như con sóc đó.
Hắn vẫn còn quá yếu, không cách nào loại bỏ kẻ địch có ý định chống lại hắn.
Điều duy nhất hắn có thể làm là đưa nàng đi cùng.
Như vậy, không ai có thể hại được nàng.
……
Tiêu Hề Hề ngủ một giác tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Không phải chỉ xuống phía Nam thôi sao, cũng không phải không trở về nữa, đợi nàng về rồi, vẫn có thể ăn đồ ăn ngon Bảo Cầm làm!
Nàng vẫn như cũ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngủ nghỉ như thường, tâm trạng không hề bị ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370817/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.