Lạc Thanh Hàn không muốn thấy tiểu nha đầu biết nuôi heo này chút nào.
Hắn lạnh nhạt nói “Tiêu Tây mua cô, sau này cô theo y.”
Hạnh Nhi ghi nhớ cái tên Tiêu Tây trong lòng, nàng cung kính dập đầu với Tiêu Tây, xem như chính thức nhận chủ.
Lúc này Tiêu Nam tiến lên một bước, cung kính nói “Thiếu gia, hôm nay khi thuộc hạ cùng Hạnh Nhi đi gặp chú của nàng, đụng phải một đám nha dịch, đám nha dịch đó đến bắt Hạnh Nhi, nhưng bị thuộc hạ đánh bỏ chạy rồi.”
Lạc Thanh Hàn không quan tâm chuyện này, cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Tiêu Nam tiếp tục “Sau đó thuộc hạ hỏi Hạnh Nhi, mới biết được tại sao đám nha dịch đó muốn bắt nàng, chuyện này có liên quan đến Dương huyện lệnh.”
Cuối cùng Lạc Thanh Hàn cũng có chút hứng thú “Chuyện gì?”
Tiêu Nam nhìn Hạnh Nhi, ra hiệu cho nàng nói.
Hạnh Nhi thật ra có hơi sợ hãi trước vị thiếu gia này, khi thiếu gia nhìn nàng, nàng theo bản năng muốn lui về sau.
Nàng lấy hết can đảm, giọng run run nói “Tôi bị chú thím đánh bất tỉnh rồi bán vào huyện nha, lúc tỉnh lại đã bị nhốt trong ngục tối. Trong đó, ngoài tôi, còn có hơn chục cô gái, tất cả đều trạc tuổi tôi.”
Lạc Thanh Hàn “Bọn họ cũng bị bán vào huyện nha?”
“Không, chỉ một số ít bị bán, còn lại là bị bắt cóc.”
Lạc Thanh Hàn lập tức nhớ đến chuyện mất tích của bọn trẻ trong thành.
Hắn hỏi “Trong huyện nha có bao nhiêu đứa trẻ tầm tuổi cô?”
Hạnh Nhi cẩn thận suy nghĩ “Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370864/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.