Kim điển sử lúc này vô cùng nôn nóng.
Dương huyện lệnh sai gã đi bắt con nha đầu thối Hạnh Nhi về, kết quả người gã phái đi chẳng những không bắt được Hạnh Nhi, ngược lại bị đánh tả tơi liên tiếp.
Chuyện này đến tai Dương huyện lệnh đều thành lỗi của gã, vừa rồi Dương huyện lệnh mắng gã một trận té tát trước mặt nhiều người, khiến gã mất hết mặt mũi.
Kim điển sử thề sẽ bắt đám người lạ mặt khiến gã mất hết mặt mũi đó về đánh nhừ tử!
Gã tóm lấy ông chủ, hung hãn ép hỏi.
“Hôm nay có một đám người lạ mặt trọ trong quán các ngươi?”
Ông chủ sợ đến mức toàn thân phát run, lắp bắp nói “Đúng đúng, nhưng bọn họ đã đi rồi.”
“Đi rồi? Ông già khốn kiếp dám lừa ta?”
“Không có không có, tiểu nhân sao dám lừa người?” ông chủ sắp khóc đến nơi.
Kim điển sử không tin lời ông chủ nói, gã thô bạo ném ông chủ sang bên, lạnh giọng quát.
“Xông vào cho lão tử, bắt sống bọn khốn kia!”
Lần này, Kim điển sử thật sự tức giận, thề nhất định sẽ bắt được đám người lạ mặt coi trời bằng vung đó.
Gã gần như huy động tất cả nha dịch và bổ khoái trong huyện nha, ba mươi bổ khoái và hơn tám mươi nha dịch, cộng lại hơn một trăm người.
Bọn chúng cầm đao thương gậy gộc, hùng hổ xông vào quán trọ, đi thẳng vào phòng mà Lạc Thanh Hàn từng ở.
Mấy tên hầu bàn sợ hãi đã trốn hết, không dám thở mạnh.
Bổ khoái và nha dịch lật tung quán trọ, nhưng không tìm được tung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1370875/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.