Tiêu Hề Hề không biết đường.
Nàng tình cờ gặp một tiểu sa di, hỏi nhà xí ở đâu?
Tiểu sa di xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng chỉ một phương hướng “Ở bên kia.”
“Đa tạ!”
Tiêu Hề Hề đi về hướng đó, nhanh chóng tìm thấy nhà xí.
Nhà xí của chùa Quang Chiếu được xây dựng khá trang nhã, tường trắng ngói đen, bên cạnh trồng một cây hoa quế, trên cây đầy hoa quế vàng.
Thậm chí bước vào nhà xí, vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa quế.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng giải quyết chuyện cá nhân, rồi bước ra khỏi nhà xí.
Vừa bước ra thì va phải hai thiếu niên.
Tiêu Hề Hề vội lùi lại hai bước, muốn vòng qua đối phương.
Nhưng hai thiếu niên giơ tay ra chặn đường nàng.
Trong đó có người hơi mập cười.
“Tiểu nương tử, sao lại một mình ở đây? Có phải bị lạc người nhà không? Có muốn chúng ta giúp nàng tìm người không?”
Tiêu Hề Hề dừng bước, nhìn hai thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mặt.
Cả hai ăn mặc bảnh bao, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu.
Tiêu Hề Hề thở dài, nàng chỉ ra ngoài đi nhà xí thôi, sao lại đụng phải kẻ háo sắc vậy chứ?
Nàng nghiêm túc nói “Ta biết đường về, không phiền hai vị bận lòng, xin hai người nhường đường.”
Hai thiếu niên không dễ gì tha cho nàng đi.
“Tiểu nương tử nếu muốn đi, phải gọi chúng ta một tiếng ca ca.”
“Đúng vậy, chỉ cần nàng gọi nghe sao cho hay, chúng ta sẽ thả nàng đi.”
Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, thấy nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371220/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.