Lạc Thanh Hàn “Nhưng nếu có người muốn hại nàng thì sao?”
Tiêu Hề Hề “Đâu phải chưa từng bị hại qua, thần thiếp không phải vẫn sống tốt đến giờ sao?”
Lạc Thanh Hàn “Sau này người muốn hại nàng có thể sẽ càng nhiều hơn.”
Tiêu Hề Hề “Thế thì đã sao? Lẽ nào vì người khác có ý xấu mà thần thiếp phải uất ức bản thân sao? Nếu thật là vậy, người khác còn chưa kịp hại thần thiếp, thần thiếp đã tự uất ức chết trước rồi.”
Tuy biểu cảm của Thái tử thay đổi, nhưng Tiêu Hề Hề cảm nhận được tâm trạng của hắn lúc này không tốt.
Tiêu Hề Hề biết tính chiếm hữu của hắn lại phát tác rồi.
Nàng muốn giải thích, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn đứng bên cạnh, không tiện nói chuyện Huyền Môn trước mặt y.
Tiêu Hề Hề giơ tay nắm ống tay áo của Thái tử kéo nhẹ, ra hiệu cho hắn cúi xuống.
Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề chớp mắt.
Lạc Thanh Hàn từ từ cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai đến gần nàng.
Tiêu Hề Hề vội ghé sát, thì thầm vào tai hắn.
“Thần thiếp nghi ngờ bên cạnh Tây Lăng vương có người của Huyền Môn.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, có cảm giác ngứa ngứa, Lạc Thanh Hàn hơi mất tập trung.
Hắn thản nhiên đáp “Hả?”
Tiêu Hề Hề nói tiếp “Là nam nhân vừa nãy theo sau Tây Lăng vương, người mặc trường bào lam đậm khoác áo choàng xám bạc, y cho thần thiếp cảm giác rất quen, rất giống Đại sư huynh.”
Lạc Thanh Hàn “Đại sư huynh?”
Tiêu Hề Hề “Người quên rồi sao? Trước đó thần thiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371407/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.