Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn bàn tay đang bị nắm.
Ngón tay nàng trắng nõn mềm mại, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, không sơn màu, trên móng tay là màu hồng nhạt khỏe mạnh, trông giống hệt con người nàng, sạch sẽ và đáng yêu, làm người khác vừa nhìn đã thích.
Được một đôi tay như vậy nắm lấy, Lạc Thanh Hàn thấy cảm xúc khó chịu trong lòng tiêu tán rất nhiều.
Hắn thuận theo lời của nàng nói tiếp.
“Ngày thường rảnh rỗi Thái hậu thích trồng hoa cỏ, nàng có thể tặng bà ấy ít hoa cỏ, không nhất thiết phải là giống quý hiếm, chỉ cần đẹp là được.”
Tiêu Hề Hề “Đơn giản thôi, hậu viện trồng rất nhiều hoa cỏ, lát nữa thần thiếp đi nhổ vài gốc tặng cho Thái hậu.”
Lạc Thanh Hàn nghĩ đến rau củ ở hậu viện, vẻ mặt không diễn tả được.
“Tuy không nhất thiết phải là loại quý hiếm, nhưng cũng không thể hái rau tặng cho Thái hậu chứ?”
Tiêu Hề Hề “Người đang nghĩ gì vậy? Dù thần thiếp có không đáng tin cỡ nào, nhưng cũng không thể tặng rau cho Thái hậu được, thần thiếp định tặng hoa hướng dương. Lúc hoa nở rất đẹp, hoa hướng dương mọc về phía mặt trời, có ý nghĩa là mặt trời, nghe rất hoành tráng, xứng với phong thái của Thái hậu.”
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói có lý, bèn gật đầu đồng ý.
“Vậy thì cứ chọn hoa hướng dương làm quà đi.”
Ban đêm.
Lạc Thanh Hàn lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
“Tiểu Hàn …”
Hắn mở mắt thấy xung quanh mình là bóng tối.
“Tiểu Hàn, ta đau quá.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371595/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.