Đạo sĩ mặc đạo bào xanh đậm, tay cầm phất trần, trông tầm bốn mươi nhưng tóc đã bạc trắng.
Theo trực giác, Tiêu Hề Hề cảm thấy đạo sĩ này không đơn giản.
Tiếc là nàng ngồi xa đạo sĩ nên không thể quan sát kỹ, chỉ có thể nhìn từ xa.
Đạo sĩ luôn nở nụ cười trên môi, động tác ăn uống rất tao nhã, trông rất nhún nhường hiền lành.
Vì Tiên hoàng trầm mê cầu tiên đạo vào những năm cuối đời nên Thái hậu theo bản năng bài xích tất cả đạo sĩ.
Lúc này bà thấy Hoàng đế đi cùng một đạo sĩ, Thái hậu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đã nảy sinh bất mãn, bà định tìm cơ hội đuổi đạo sĩ, ngăn cản Hoàng đế đi vào vết xe đổ của Tiên hoàng.
Sức khỏe Hoàng đế kém, chán ăn, ăn không được bao nhiêu, chỉ ngồi một lát rồi người bên cạnh dìu đứng dậy, xoay người rời khỏi bữa tiệc.
Trông ông bây giờ già đi rất nhiều, tóc bạc gần hết, dù chỉ đi vài bước cũng cần có người dìu.
Đạo sĩ theo Hoàng đế rời đi.
Sau bữa tiệc đoàn viên, mọi người rời Bích Quế Các.
Tiêu Hề Hề vừa mới ngồi lên kiệu, đã bị Bạch trắc phi gọi lại.
“Tiêu muội muội, chúng ta đều về Đông cung, hay là cùng đi đi?”
Đường rộng như vậy, cũng không thể ngăn người khác đi, Tiêu Hề Hề không quan tâm đáp “Tùy cô.”
Hai chiếc kiệu đi song song về phía trước.
Mùa đông vốn đã lạnh, nhiệt độ về đêm càng thấp hơn.
May là Tiêu Hề Hề mặc y phục đủ dày, trong tay có lò sưởi, nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371766/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.