Phương Vô Tửu dùng tiếng Nam Nguyệt nói chuyện với hai người đàn ông.
Tiêu Hề Hề nghe bọn họ nói mãi không ngừng, nét mặt đần ra.
Nàng chợt nhớ đến nỗi ám ảnh khi thi nghe tiếng Anh.
Không biết Phương Vô Tửu đã nói gì, khiến hai người đàn ông dần buông bỏ cảnh giác, còn vui vẻ mời Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề vào thôn làm khách.
Trên đường đi, Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi Đại sư huynh.
“Vừa nãy huynh nói gì với bọn họ thế?”
Phương Vô Tửu khẽ cười “Ta nói chúng ta là lang trung vân du, đi qua nước Nam Nguyệt, muốn tới đây trải nghiệm phong tục tập quán Nam Nguyệt, sẵn tiện trao đổi kinh nghiệm với các lang trung ở đây.”
Tiêu Hề Hề “Bọn họ tin hả?”
Phương Vô Tửu “Lúc đầu bọn họ còn nghi ngờ, ta kể bọn họ nghe vài trường hợp ta từng chữa khỏi, ta cố nói bệnh tình nghiêm trọng hơn, tả cách điều trị thần kỳ một chút, bọn họ tin rồi.”
Tiêu Hề Hề cạn lời.
Phương Vô Tửu “Ta còn nói với bọn họ, ta nghiên cứu ra một loại thần dược có thể khiến người chết sống lại. Bọn họ nghe vậy càng vui mừng hơn, muốn ta bán thần dược cho bọn họ, thế là mời chúng ta vào thôn bàn bạc chi tiết.”
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Bọn họ không phải quá dễ lừa rồi sao?”
Phương Vô Tửu “Bọn họ có bệnh thì vái tứ phương thôi.”
Tiêu Hề Hề không hiểu.
Phương Vô Tửu “Trước khi đi, sư phụ nói với ta, ông ấy tính ra được Nam Nguyệt vương bệnh nặng, e là không còn sống lâu.”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371804/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.