Hầu như mỗi đêm Phương Vô Tửu đều mở quan tài ra xem xét.
Ban đầu sắc mặt Tiêu Hề Hề ngoài hơi xám xịt ra thì không có biến hóa gì lớn, từ ngày thứ ba trở đi, vô số sợi tơ trắng như tơ nhện thoát ra khỏi cơ thể nàng.
Những sợi tơ đó bao bọc toàn bộ cơ thể nàng, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng tạo thành một kén trắng dày kín khí.
Ngày thứ hai mươi, Phương Vô Tửu mở quan tài, chỉ thấy một kén dài hình bầu dục trắng.
Tiêu Hề Hề được bọc trong kén trắng, không biết nàng ở bên trong ra sao.
Đến ngày thứ bốn mươi, kén trắng bắt đầu có những chuyển động nhẹ, như thể có người đang vùng vẫy bên trong.
Phương Vô Tửu nhận thấy điều kỳ lạ, đặt lòng bàn tay lên mặt kén trắng.
“Hề Hề!”
Trong kén trắng không có người đáp lại, nhưng tiếng vùng vẫy không hề nhỏ.
Phương Vô Tửu bất lực, chỉ đành yên lặng tiếp tục quan sát.
Sứ đoàn đến Thịnh Kinh vào ngày thứ bốn mươi lăm.
Cùng lúc đó, mật thư do đại vu viết cũng được gửi đến tay Mạc Bắc vương.
Trong thư, đại vu xin Mạc Bắc vương xuất binh đến giúp hắn.
Sau khi xong chuyện, mỗi năm hắn sẽ gửi một trăm ngàn tấn muối cho Mạc Bắc.
Nam Nguyệt có hai hồ muối, sản lượng rất cao, Mạc Bắc vừa hay lại thiếu muối.
Đối với người dân Mạc Bắc, muối quý như vàng.
Yêu cầu của đại vu chẳng khác nào gãi vào chỗ ngứa của Mạc Bắc vương.
Sau khi nhận được thư, Mạc Bắc vương vui mừng, lệnh con trai cả dẫn hai mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1371815/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.