Tiêu Hề Hề đứng ở hành lang một lúc.
Nàng thấy Phương Vô Tửu trở lại, bèn hỏi “Sao rồi?”
Phương Vô Tửu lắc đầu.
Có nghĩa là không phát hiện được gì.
Hai người cùng nhau rời điện Ninh Tâm.
Tiêu Hề Hề vừa đi vừa hỏi “Huynh nghĩ bệnh của Trần tiệp dư có thể chữa khỏi không?”
Phương Vô Tửu “Nếu có thể chữa trị sớm, có lẽ còn hy vọng khỏi bệnh, hiện giờ nàng trúng độc quá nặng, khó có thể bình phục.”
Tiêu Hề Hề “Cố hết sức vậy.”
Phương Vô Tửu gật đầu đồng ý.
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Huynh nghĩ Trần tiệp dư bị ai hãm hại?”
Lúc này có hai cung nữ tình cờ đi ngang qua, dừng lại hành lễ với Quý phi.
Phương Vô Tửu im lặng.
Đợi y và Tiêu Hề Hề cách hai cung nữ kia một khoảng xa, y mới trầm giọng nói.
“Ta không biết hung thủ đằng sau là ai, nhưng ta biết điện Ninh Tâm không sạch sẽ, người có thể khiến Trần tiệp dư hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy chắc chắn phải là người ở bên cạnh nàng mỗi ngày, còn được nàng tin tưởng.”
Tiêu Hề Hề đã hiểu.
Sau khi bọn họ ra khỏi điện Ninh Tâm, Phương Vô Tửu cáo từ với Tiêu Hề Hề.
“Ta phải về Thái ý viện, ngày khác gặp.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, xoay người đi về phía xe ngựa.
Phương Vô Tửu đột nhiên gọi nàng lại.
“Thật ra muội không cần quản chuyện này.”
Tiêu Hề Hề dừng bước nhìn y, không hiểu hỏi “Tại sao?”
Phương Vô Tửu “Dù là muội hay Hoàng thượng đều hi vọng trong cung không có những phi tần khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372220/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.