Dù Tiêu Hề Hề thường xuyên ngủ gật trong lớp nhưng do trời sinh nàng có thiên nhãn, thiên phú cực cao nên biết nhiều về bùa chú hơn các sư huynh.
Vì vậy mà nàng có thể tạo ra rất nhiều lá bùa kỳ lạ.
Nhưng phù văn trên bùa này vượt quá tầm hiểu biết của Tiêu Hề Hề, khiến nàng thấy rất xa lạ.
Nàng nghiên cứu không ra được gì nên cuối cùng đành nhờ Đại sư huynh và Nhị sư huynh giúp đỡ.
Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành được triệu vào cung.
Bọn họ nhìn lá bùa trước mặt, cũng lộ ra khó hiểu.
Tiêu Hề Hề thấy vậy, liền biết bọn họ cũng không biết đây là bùa gì?
Phương Vô Tửu và Ôn Cựu Thành chưa từng thấy loại bùa này.
Cả Ôn Cựu Thành quen thuộc với thư tịch, cũng chưa từng thấy phù văn này ghi lại trong thư tịch.
Ôn Cựu Thành nhịn không được hỏi “Muội xác định bùa này có tác dụng hả? Lỡ lá bùa này chỉ là người khác viết nguệch ngoạc, hoàn toàn vô dụng thì sao?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không, ta có thể cảm nhận được luồng khí toát ra từ lá bùa này, là điềm không lành.”
Phương Vô Tửu “Vừa lúc ta cũng định đến thành Phù Phong, có thể giúp muội điều tra lai lịch tượng thần này, xem thử lão thần tiên kia là ai?”
Tiêu Hề Hề rất tin tưởng vào năng lực của Đại sư huynh, lập tức gật đầu.
“Vậy thì nhờ huynh.”
Ôn Cựu Thành khá kinh ngạc “Đại sư huynh muốn đến thành Phù Phong?”
Phương Vô Tửu cười nói “Ừm, ta muốn về thành Phù Phong xem thử, nhiều năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372402/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.