Trước đây, lúc Thẩm chiêu nghi còn chưa điên, thường xuyên gọi tên hắn lúc ở riêng.
Bà thường gọi là Thanh Hàn, khi tâm trạng vui vẻ sẽ gọi hắn là Tiểu Hàn.
Sau khi Thẩm chiêu nghi qua đời, không còn ai gọi tên hắn nữa, mọi người đều gọi hắn là Tam hoàng tử, sau này trở thành Thái tử, bây giờ mọi người thấy hắn đều phải cung kính gọi hắn là Hoàng đế bệ hạ.
Chưa từng có ai gọi hắn là A Hàn.
Hai chữ này thân mật hơn Thanh Hàn, cũng không giống Tiểu Hàn có chút ý trêu đùa.
Có lẽ Hề Hề là người duy nhất trên đời có thể gọi tự nhiên hai từ này như vậy.
Đây là xưng hô độc nhất của Hề Hề dành cho hắn.
Chỉ có nàng mới có thể gọi, cũng chỉ có thể là nàng gọi.
Lạc Thanh Hàn cảm giác như có người gãi nhẹ vào tim mình, có hơi ngứa ngáy, có hơi mềm mại.
Hắn không nhịn được vòng tay ôm Hề Hề, cúi đầu đến gần nhỏ giọng nói.
“Ngoan, gọi thêm lần nữa.”
Đáp lại hắn là hơi thở đều đặn của Hề Hề.
Nàng lại ngủ rồi.
Lạc Thanh Hàn khẽ thở dài, hôn l.ên đỉnh tóc nàng.
Ôm người mình yêu trong tay, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, vấn đề mưa đá trở thành tâm điểm thảo luận của các triều thần.
Mọi người bày tỏ ý kiến, trò chuyện khá rôm rả, phần lớn thời gian Hoàng đế im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng dù vậy cũng không ai dám phớt lờ vị Hoàng đế trẻ tuổi anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372421/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.