Thật ra Uất Cửu không mấy hứng thú với thịt dê.
Gã vốn định chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa, nhưng thấy Tiêu Hề Hề ăn ngon đến thế, gã cũng không nhịn được mà ăn rất nhiều.
Tiêu Hề Hề thấy gã ăn nhiều, sợ gã giành đồ ăn với mình nên tăng tốc độ ăn.
Sau một hồi giằng co, một chiếc bàn lớn đầy đồ ăn đã sạch sẽ.
Tiêu Hề Hề xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng ợ một tiếng.
“Cảm giác ăn no đã quá.”
Uất Cửu có hơi chướng bụng.
Gã vừa xoa bụng vừa thầm hối hận, lẽ ra không nên ăn nhiều như vậy.
Đều tại nữ nhân trước mặt ăn quá ngon.
Nữ nhân này đúng là có độc!
Bà chủ thấy hai người ăn gần xong, bưng ấm trà đi tới rót trà cho hai người, thấy dĩa trên bàn trống trơn, không khỏi thầm chặc lưỡi.
Hai người này cũng ăn giỏi quá đấy chứ!
Đúng là ứng với câu nói xưa, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Hai miệng ăn hàng ở chung với nhau, quả là trời sinh một cặp!
Tiêu Hề Hề lười biếng nói.
“Uất công tử, trả tiền.”
Uất Cửu cam chịu đút tay vào ống tay áo lấy ví tiền.
Trả tiền xong, gã dẫn Tiêu Hề Hề ra ngoài.
Đúng lúc này, có hai bổ khoái mặc quan phục màu chàm bước vào, hỏi bà chủ.
“Vệ nương tử, hôm nay quán của bà có khách nơi khác tới ăn cơm không?”
Nhà chồng của bà chủ quán thịt dê họ Vệ, mọi người đều gọi bà là Vệ nương tử.
Vệ nương tử nghe vậy, vô thức nhìn về phía Tiêu Hề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/1372509/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.