Giữa đông tháng chạp, tiết trời lạnh lẽo nhất trong năm. Ngói xám cũ nát oằn mình dưới lớp tuyết dày, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kẽo kẹt não nề trong đêm khuya tĩnh mịch.
Hàn Tuyết cung, Đông noãn các.
Than trong lò đất đã tàn lụi, chỉ còn sót lại chút hơi ấm le lói.
Gian ngoài của Đông noãn các lạnh lẽo ẩm thấp, tro tàn của than củi bay lơ lửng trong không khí, khiến người ta khó thở, chẳng thể nào chợp mắt.
Dù đã đắp tới hai lớp chăn mỏng, Thẩm Khinh Trĩ vẫn không sao ngăn nổi cái lạnh thấu xương.
Nàng sốt cao đã ba ngày, toàn thân đau nhức như bị đánh gãy xương, cổ họng khô khốc, vậy mà chẳng có lấy một ai hầu hạ thuốc thang.
Đừng nói đến thuốc, ngay cả nước cũng chẳng có mà uống.
Cạnh chiếc giường cũ kỹ ọp ẹp chỉ có một chiếc ghế gỗ khuyết góc, trên đó đặt một bát nước, nhưng Thẩm Khinh Trĩ đã không còn sức để với lấy. Nàng thậm chí còn nghĩ: Hay là cứ mặc kệ vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến đó, Thẩm Khinh Trĩ liền tự mắng mình trong lòng: Mặc kệ cái gì chứ? Đời người chỉ sống có một lần, bị đày vào lãnh cung thì đã sao, nhiễm phong hàn chưa khỏi thì đã sao? Chẳng đáng là gì cả.
Nàng vẫn còn sống, vẫn còn thở, nhất định sẽ khỏe lại.
Cổ họng khô khốc khát cháy, Thẩm Khinh Trĩ ho khan mấy tiếng, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: "Đông Tuyết!" Thanh âm nàng khàn đặc như bị gió đông bào mòn, "Đông Tuyết, ta khát."
Cả trong lẫn ngoài phòng, ngoại trừ tiếng thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phi-trong-sinh-thanh-cung-nu/1375285/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.