Từ đêm điên cuồng hôm Halloween đến nay đã được mấy tháng, mùa đông tới, nhiệt độ ở Philadelphia dần hạ xuống 0 độ.
Ngoài cửa sổ, tuyết bay tán loạn, cách đó không xa có mấy đứa nhỏ đeo khăn quàng cổ đỏ chói đang đứng trước cửa đắp người tuyết, sau đó, một đứa gỡ chiếc khăn trên cổ mình xuống đeo cho người tuyết, như là sợ nó bị lạnh vậy.
Bên trong nhà vô cùng ấm áp, Chung Diệc Tâm ngồi trước đàn, vừa ăn bánh do cô Hứa Mĩ Luân làm, vừa cười híp mắt nhìn người tuyết đeo khăn đỏ, cảm thấy nó rất đáng yêu.
Trần Hiêu rời đi vào ngay sau hôm Halloween, anh tới New York một chuyến, rồi về nước. Một tháng nay, anh chẳng có thời gian sang đây, nhưng chỉ cần khi có thời gian rảnh, là họ sẽ lại gọi điện thoại cho nhau.
Lúc Philadelphia đổ trận tuyết đầu tiên, vừa hay cô đang đứng trước ô cửa sổ sát đất ở nhà mình. Hơi ấm từ lò sưởi tỏa ra, bông tuyết trắng tinh bay lượn khắp nơi, nghe giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia, trong lòng lại càng cảm thấy ấm áp.
Cô nói với anh, Philadelphia có tuyết rồi, nếu anh ở đây thì thật tuyệt. Anh có thể xúc tuyết giúp cô, còn cô thì đắp một đôi người tuyết, rồi cô sẽ lấy caravat của anh đeo cho một con, đánh bại con người tuyết của tụi trẻ.
“Muốn anh đến để làm cu li cho em chứ gì?”, ở đầu bên kia, anh uể oải hỏi.
Chung Diệc Tâm cười tít mắt, đâu phải, cô chỉ muốn cùng nghịch tuyết với anh thôi mà.
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758678/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.