Tiếng đàn ngân nga trong nhà hàng, bồi bàn mở cho họ một chai vang đỏ. Chung Diệc Tâm lắc nhẹ ly rượu, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nếu cô say ngay tại đây, có lẽ sẽ không cần phải trả lời câu hỏi của Trần Hiêu nữa.
Tin nhắn hôm ấy Lương Tễ Thần gửi đến, quả nhiên Trần Hiêu vẫn nhìn thấy.
Mà hiển nhiên, anh không định buông tha cho cô, cô không trả lời, anh liền dùng khớp ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
Mặt bàn trải khăn màu trắng tinh, không phát ra được tiếng động gì lớn, nhưng vẻ lạnh lùng toát ra từ khắp người anh lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Chung Diệc Tâm khẽ cắn môi, dùng chân huých nhẹ vào đùi anh. Cô đã lùi một bước rồi, có phải anh cũng nên lùi một bước, cứ thế này mà tha cho cô không?
Nhưng không.
“Đừng có làm nũng.”, Trần Hiêu liếc cô một cái đầy vẻ cảnh cáo, “Chung Diệc Tâm, giờ không phải lúc để làm nũng.”
Cô như con mèo nũng nịu mà lại bị chủ nhân hắt hủi, đành phải phụng phịu lùi lại, “Thế lúc nào có thể làm nũng?”
Trần Hiêu nhếch miệng, “Đợi em nói rõ hết mọi chuyện ra thì có thể. Nhưng ngày kia là em đi rồi, chắc cũng chẳng còn nhiều thời gian làm nũng với anh đâu nhỉ?”
Ánh mắt anh ẩn chứa vẻ bỡn cợt, cô sắp quên mất vẻ mặt châm chọc không nể nang ai của anh rồi, bởi cô đã bị sự dịu dàng của người đàn ông này mê hoặc, độc tố trúng phải không hề nhẹ nữa.
Nhưng không thể bị sự ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758692/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.