Câu hỏi đó của Chung Diệc Tâm vốn dĩ chỉ để trêu anh, ai ngờ anh lại muốn thật.
Lúc Trần Hiêu vừa mới vào, tuy cô có ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng khi anh bế cô về giường thì bước chân vẫn rất ổn định, cô còn tưởng là anh không say. Nhưng nếu không say, sao anh lại khác thường như vậy, còn ấn tay cô lên người anh nữa?
Diêm Vương dễ chọc, ma men khó chơi! Chung Diệc Tâm thở dài, thôi, hôm cô uống say, hình như cũng khiến người đàn ông này không mấy dễ chịu, cởi cúc áo hộ anh thôi mà, không phải chuyện gì khó.
Cô ngồi trên giường, còn Trần Hiêu bình tĩnh đứng trước mặt cô. Anh quá cao nên cô không thể không nghển cổ lên được, cô giơ tay, bắt đầu cởi từ nút trên cùng, mà anh thì vẫn không nhúc nhích, miệng còn mỉm cười như đang cố ý thưởng thức dáng vẻ bối rối của cô.
Cô không nhịn được bèn bĩu môi, đúng là tác phong của cậu chủ.
“Anh khom lưng xuống một chút được không? Em không với tới.”, Chung Diệc Tâm hờn trách.
Anh nghe lời cô, khom lưng xuống, cũng bởi anh chịu phối hợp nên cô mới có thể dễ dàng cởi bỏ mấy chiếc cúc áo chướng mắt kia, để lộ ra cơ bụng rắn rỏi của anh.
Quá gần, cô sắp bị mùi rượu trên người anh thấm say rồi. Cô giơ tay định đẩy anh ra, nhưng hơi thở nóng rực của anh cứ quẩn quanh bên tai cô, cô có cảm giác, lông tơ trên tai mình đều dựng đứng hết cả lên rồi.
Thật muốn kêu cứu mạng!
Trần Hiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-phuc/1758715/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.