Thành Phụng Dương cách Nam Kinh không xa, đi đường chỉ mất khoảng hơn một tháng. Nhưng vào năm thứ mười tám niên hiệu Vĩnh Lạc, việc xây dựng Tử Cấm Thành trị sở tại Thuận Thiên được hoàn thành, vì vậy từ khoảng năm thứ mười tám đến giữa năm thứ mười chín, niên hiệu Vĩnh Lạc, Minh Thành Tổ rời đô đến Bắc Kinh, Nam Kinh khi ấy trở thành lưu đô[1].
[1] Thời cổ đại, khi Hoàng đế rời đô, kinh đô cũ sẽ vẫn được bố trí quan lại coi sóc, cổ gọi là “lưu đô”.
Từ Phụng Dương đến Bắc Kinh đường xá xa xôi, cách trở, gập ghềnh.
Ngày đó khi tiếp nhận thông cáo của Phủ doãn, Tô Dục đã mất mấy ngày bàn giao công việc của Hồi Xuân đường cho A Mao và cha con Âu Dương đại phu, nói rõ ràng rằng, giao trọng trách cho tiểu muội của y, cũng chính là tôi, Tô Tiểu Muội.
Đây là cái tên mà y chọn cho tôi, cũng là thân phận danh chính ngôn thuận mà tôi có tại y quán của y.
Lần này đi chẳng biết sẽ ăn bổng lộc của triều đình được mấy năm. Làm Viện phán chẳng bằng làm quan, đi mấy năm trời, nếu y thuật không đạt sẽ bị sắp xếp cho hồi hương, còn không, cũng có khả năng được thăng làm Viện sử, tương đương với chức quan ngũ phẩm. Nhưng bất luận dù rơi vào tình cảnh nào mà phải lần nữa hồi hương, thì so với việc chưa từng được tới kinh sư, không được diện kiến các đại phu y thuật cao thâm, cũng vẫn tốt hơn nhiều.
Lần này, Quách phủ doãn tiến cử Tô Dục, chính vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-sai/1534365/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.