Thiệu Dã gãi đầu, cảm giác bước chân rời đi của đạo diễn Tạ Bùi có chút vội vàng, chẳng lẽ có việc gấp sao?
Vừa về đến phòng khách sạn, Tạ Bùi lập tức chui thẳng vào phòng tắm, kỳ cọ như muốn tẩy sạch hết hơi thở của Thiệu Dã còn vương trên người mình.
Hồi nhỏ du học nước ngoài, Tạ Bùi từng bị một người chú họ dẫn đi tham dự một buổi lễ Black Mass. Nửa chừng buổi lễ, đám đàn ông, bao gồm cả người chú họ đó, đột nhiên l*t s*ch đồ, rồi lao vào nhau như những con thú hoang.
Tạ Bùi khi ấy chỉ là một cậu bé, muốn rời khỏi nơi quái đản đó thì buộc phải len lỏi qua những th*n th* tr*n tr** đầy nhầy nhụa. Dù đã bao năm trôi qua, mỗi lần nhớ lại ký ức đó, anh vẫn cảm thấy buồn nôn.
Tắm xong, Tạ Bùi khoác lên người chiếc áo choàng lụa đen, ngồi phịch xuống ghế sofa, tiện tay cầm cuốn sổ dày cộp lật vài trang.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà bất chợt sáng lên, tin nhắn từ phó đạo diễn. Nội dung đại khái hỏi han cái cậu diễn viên đóng thế ban nãy rốt cuộc có quan hệ gì với anh, có cần để ý chăm sóc hơn không.
Tạ Bùi: “……”
Trong khi đó, Diệp Thiên Hàm vừa trở về phòng khách sạn, càng nghĩ càng tức, một cước đạp bay chiếc bàn trà: “Tạ Bùi là cái thá gì! Dựa vào đâu mà chảnh chó vậy?!”
Quản lý đứng bên cạnh nghe vậy mà thầm nhủ trong lòng: “Tính ra Tạ Bùi còn lành tính lắm rồi đấy. Nếu tôi có thành tích như anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984710/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.