Tống Đình Đình tưởng Thiệu Dã chưa hiểu, kiên nhẫn giải thích thêm: “Là một cái đồng hồ cổ bằng đồng mạ vàng, nạm men sứ.”
Thiệu Dã: “……”
Chắc nhà họ Tống tặng đồng hồ không có ý gì khác đâu, đúng không?
Thiệu Dã lại lén liếc nhìn về phía Tống Quan Lan, rồi nhỏ giọng hỏi Đình Đình: “Cái đồng hồ đó đắt không?”
Tống Đình Đình khẽ đáp: “Nghe nói tám con số.”
Bỏ ra mấy chục triệu chỉ để chọc giận ông nội, vậy mà ông không lăn ra luôn tại chỗ thì đúng là mệnh cứng như thép.
Thiệu Dã há hốc miệng, mắt sáng rực: “Oa~~”
Một cái đồng hồ thôi mà mua được ba căn nhà, giàu quá đi mất! Ánh mắt của Thiệu Dã dán chặt lên người Tống Quan Lan,z^asZA nhiệt tình tăng vọt, giống như chú thỏ đói bụng nhìn thấy củ cà rốt vàng rực.
Thấy phòng tiệc im phăng phắc, bầu không khí lúng túng, Thiệu Dã chủ động phá vỡ sự im lặng: “Các vị đây đều là người có học vấn, đừng mê tín phong kiến nữa! Tặng đồng hồ tốt mà! Vừa đẹp, vừa tiện dụng! Chỉ tiếc là tôi chưa từng thấy cái đồng hồ mà đại ca tặng, chắc chắn rất tinh xảo, ông nội nhìn là thích mê luôn nhỉ!”
Ông nội Tống ngồi trên ghế chủ tọa, mắt trợn trừng, suýt thì bật dậy tắt thở tại chỗ vì “thích” quá.
Mọi người nhà họ Tống tức muốn phun mưa, nhưng nghĩ đến việc Thiệu Dã đang giúp Tống Quan Lan nói chuyện (… chắc là giúp đấy nhỉ?),nên không ai dám hé răng phản bác. Dù sao cũng không ai muốn chọc giận cái tên điên ấy.
Bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/2984747/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.