Sau khi quỷ dị trỗi dậy, nhiều cao nhân ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm đã xuống núi, Bạch Hỏa là một trong số đó.
Thịnh thế ẩn mình nơi sơn dã, loạn thế xuống núi cứu đời.
Trong "Kinh Dị Giáng Lâm", Bạch Hỏa được miêu tả là một nhân vật chính nghĩa tuyệt đối.
So với nam chính đầy tham vọng hay nữ chính quyết đoán tàn nhẫn, Bạch Hỏa phù hợp hơn với hình tượng cứu thế chủ mà người đời kỳ vọng.
Ôn văn nho nhã, mưu trí hơn người lại từ bi gần gũi là cách tiểu thuyết định nghĩa về anh.
Bạch Hỏa mỉm cười, mắt khẽ híp, khóe môi cong lên như một con cáo gian xảo: “Ta xem tướng mạo cô nương, môi hồng nhuận, phúc lộc dồi dào, mệnh có đại tài. Nhưng…”
Chàng trai đột nhiên ngưng lại.
Tô Thanh Ngư truy hỏi: “Nhưng sao…”
“Nhưng tài này là hoạnh tài. Cô nương vốn là nữ tử, vì tiền tài mà ký khế ước với nhiều quỷ dị, âm khí quá nặng, dễ bị phản phệ, dẫn đến họa lớn.”
Tô Thanh Ngư giật mình.
Cô thầm nghĩ, người này quả nhiên có chút bản lĩnh, không chỉ nhìn ra mệnh cô có hoạnh tài mà còn biết cô đã ký khế ước với nhiều quỷ dị.
Với năng lực đặc biệt như vậy, chẳng trách anh ta có thể gia nhập nhóm của nam chính, trở thành trợ lực mạnh mẽ giúp nam chính vượt qua vô số phó bản sau này.
Tô Thanh Ngư cau mày: “Vậy tôi nên làm sao để hóa giải?”
Chàng trai giơ năm ngón tay.
“Hử?”
Tô Thanh Ngư xòe lòng bàn tay mình: “Ý anh là muốn xem chỉ tay giúp tôi?”
Bạch Hỏa lắc đầu: “Không phải, là cách hóa giải, thu phí năm vạn.”
Phì! Đạo sĩ lừa tiền!
“Anh tên gì?”
Một đạo sĩ vươn tay xin tiền, Tô Thanh Ngư không thể liên hệ anh ta với hình tượng cứu thế chủ trong "Kinh Dị Giáng Lâm".
“Đạo hiệu của ta là Bạch Hỏa, từ nhỏ tu hành trên núi, xa rời trần thế. Lần này xuống núi là vì quỷ dị trỗi dậy.”
Nói đến đây, ánh mắt Bạch Hỏa lộ vẻ xót thương, anh nhìn những con người mất cảm xúc như khúc gỗ bị ô nhiễm, giọng nhẹ đi: “Tai kiếp của chúng sinh, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Cứu người còn thu phí?”
Bạch Hỏa gật đầu nghiêm túc: “Đương nhiên, ta là đạo sĩ, không phải thần tiên, uống gió tây bắc sao no bụng được.”
“…”
“Hay là ta giảm giá cho cô 10%?”
“Không cần.”
Tô Thanh Ngư lặng lẽ bước sang bên, tránh xa người này chút.
Trên sân khấu, Trang Hiểu Điệp nhận chứng nhận từ tay hiệu trưởng.
Khi cô ấy giơ tay, quả óc chó trên cổ tay lộ ra, tay hiệu trưởng đang trao chứng nhận bất ngờ khựng lại.
Rồi hiệu trưởng làm một hành động gây sốc: ông ta bỏ qua Trang Hiểu Điệp, đưa chứng nhận cho học sinh tiếp theo.
Trang Hiểu Điệp lúng túng đứng tại chỗ, cô ấy nhìn xuống Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư ra dấu bằng tay, bảo cô đứng sang phía những học sinh đã nhận giải.
Cho đến khi lễ trao giải kết thúc, Trang Hiểu Điệp vẫn không nhận được chứng nhận.
Hiệu trưởng đứng trên bục, hùng hồn tuyên bố: “Tất cả học sinh nhận được chứng nhận sẽ trở thành đại diện của trường, tham gia cuộc thi cấp tỉnh. Các em sẽ mang trên vai vinh quang và trách nhiệm của nhà trường. Cuộc thi sẽ diễn ra vào ngày mai. Tối nay trường sẽ chuẩn bị xe buýt đưa các em đến địa điểm thi.”
Lời vừa dứt, tất cả học sinh nhận chứng nhận đều tái mặt!
Tham gia cuộc thi, rời khỏi trường, đồng nghĩa với việc rời khỏi phó bản 【Trường THPT Sao Mai】 để bước vào một phó bản mới.
Và với tư cách đại diện trường, dù có vượt qua phó bản cuộc thi, họ vẫn phải trở lại phó bản 【Trường THPT Sao Mai】.
Phải thông quan hai phó bản mới có thể sống sót, đạt điểm tuyệt đối quả là một cái bẫy lớn!
Trang Hiểu Điệp còn sợ hãi bước xuống từ bục nhận giải, lời hiệu trưởng vừa nói khiến cô mừng vì mình không nhận chứng nhận.
“Thanh Ngư, may mà mình không nhận được chứng nhận, nếu không chúng ta đã phải chia xa rồi.”
Vẻ mặt Trang Hiểu Điệp phức tạp vuốt ve quả óc chó trên cổ tay, nó đã nứt ra.
“Là thứ này đã cứu mình.”
“Quả óc chó này là đạo cụ quỷ dị, nó sẽ giúp cậu tránh họa vào thời khắc quan trọng.”
Tô Thanh Ngư nhìn vết nứt trên quả óc chó.
“Nếu quả óc chó vỡ hoàn toàn, đạo cụ sẽ mất hiệu lực.”
Bạch Hỏa cũng nhìn sang, anh ta thấy quả óc chó trên cổ tay Trang Hiểu Điệp, mắt sáng lên: “Cô nương, quả óc chó này từ đâu mà có?”
“Anh là ai? Sao nói chuyện kỳ cục vậy?”
Trang Hiểu Điệp ôm cánh tay Tô Thanh Ngư, cô quan sát Bạch Hỏa từ phía sau.
Quỷ dị trông giống người, người lại giống quỷ dị.
Thật giả lẫn lộn, Trang Hiểu Điệp sắp không phân biệt nổi nữa.
“Tại hạ đạo hiệu Bạch Hỏa.”
Bạch Hỏa cúi đầu: “Lần này xuống núi, vào phó bản là để tìm nguồn gốc ô nhiễm của phó bản.”
“Anh trông như đang chơi cosplay ấy.”
Trang Hiểu Điệp le lưỡi: “Nói chuyện thì cứ như người cổ đại.”
Bạch Hỏa khiêm tốn đáp: “Ta cũng như các cô, đều là người thử thách bị mắc kẹt trong phó bản này.”
Sau khi Trang Hiểu Điệp xác định Bạch Hỏa không phải quỷ dị, cô thả lỏng nói: “Quả óc chó này là Thanh Ngư đưa cho tôi. Anh có thắc mắc gì thì hỏi cậu ấy đi.”
Bạch Hỏa nhìn Tô Thanh Ngư: “Không biết cô nương có sẵn lòng giải đáp thắc mắc này cho ta?”
“Đừng gọi tôi là cô nương, cứ gọi tôi là Thanh Ngư.”
Tô Thanh Ngư không giấu giếm: “Quả óc chó này tôi nhận được trong phó bản 【Hành lang vô tận】 khi giúp một cậu bé quỷ dị, cậu ấy tặng tôi. Tôi đoán rằng, chỉ cần người thử thách được quỷ dị công nhận ở mức bình thường trong phó bản, họ có thể nhận được đạo cụ quỷ dị. Nếu được quỷ dị công nhận sâu sắc hơn, có lẽ còn có thể ký khế ước với chúng.”
“Như cô và cô nương đứng sau lưng?”
Bạch Hỏa nhìn Bạch Nguyên Hương đứng sau Tô Thanh Ngư.
“Có thể hiểu như vậy.”
“Thanh Ngư cô nương, năng lực của cô khiến ta khâm phục.”
Bạch Hỏa giữ thói quen nói chuyện của mình, khó mà thay đổi.
Tô Thanh Ngư không hợp với kiểu người kỳ lạ này: “Anh đừng khách sáo thế.”
“Thanh Ngư cô nương, có bản lĩnh như vậy, nếu chịu cùng tại hạ điều tra nguồn gốc ô nhiễm sẽ là phúc của chúng sinh.”
Tô Thanh Ngư lắc đầu liên tục: “Thôi, tôi chỉ muốn ở bên bạn mình. Sau này nếu tiên sinh cần tôi giúp gì, tôi sẽ cố gắng trong khả năng. Giờ tôi cần đi cùng bạn mình đây.”
Hai chữ “tiên sinh” là cách Tô Thanh Ngư bày tỏ sự tôn trọng với Bạch Hỏa.
Cô không làm thánh mẫu, nhưng thế giới này cần những thánh phụ xông pha tuyến đầu, nỗ lực vì lợi ích của toàn nhân loại.
“Xin mời.”
Bạch Hỏa cũng không giữ lại, nhìn bóng lưng Tô Thanh Ngư rời đi, trầm tư.
Sau khi chia tay Bạch Hỏa, Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp tiếp tục khám phá Trường THPT Sao Mai.
Trang Hiểu Điệp không nhịn được càm ràm: “Gã tóc trắng đó cứ như không thuộc về thế giới này, trông kỳ kỳ, nói chuyện kỳ kỳ, còn nói gì mà phúc của chúng sinh, mắc bệnh trung nhị à?”
“Quỷ dị đã trỗi dậy rồi, trên đời có thêm vài người kỳ lạ cũng bình thường thôi.”
Tô Thanh Ngư cảm thấy, khi các nhân vật quan trọng trong "Kinh Dị Giáng Lâm" dần xuất hiện, cuộc kháng cự của nhân loại đối với phó bản sắp bắt đầu.
Đáng tiếc, cuốn tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" vẫn chưa hoàn thành.
Tô Thanh Ngư chỉ đọc được vài phó bản, cô cũng không biết “nó” của thế giới này rốt cuộc là gì.
Tại sao quỷ dị trỗi dậy?
Phó bản từ đâu mà có?
“Nó” đang dõi theo tất cả.
Vậy “nó” đang ở đâu?
Đang ở trong thế giới này, Tô Thanh Ngư chỉ cảm thấy mình đứng giữa ngã tư, phía trước là màn sương mù dày đặc, phía sau là bóng tối mịt mù.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.