🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Căng tin có thể làm việc, siêu thị cũng có thể làm việc.
Tô Thanh Ngư có đủ tiền âm phủ, cô không cần kiếm phí sinh hoạt qua việc làm thêm.
“Tôi và Hiểu Điệp đi dạo tòa nhà dạy học, thấy 【Quy tắc học sinh kém】 trong tay Lý Na Na. Quy tắc đó không áp dụng cho chúng ta, tôi có thể đọc lại cho cậu nghe.”
Mái tóc đen dài của Tô Thanh Ngư thẳng mượt, đôi mắt tựa ánh sao trong đêm, cô nhìn lên tường, đọc trôi chảy nguyên vẹn 【Quy tắc học sinh kém】 cho Lạc Tử Huyên.
“Có 【Quy tắc học sinh kém】, liệu có 【Quy tắc học sinh ưu tú】 không?”
Lạc Tử Huyên khẽ cau mày, trong mắt đầy lo âu: “Phó bản này có quá nhiều quy tắc. Chúng ta còn chưa khám phá sâu trong trường mà đã tìm thấy bao nhiêu quy tắc rồi.”
Tô Thanh Ngư cũng nhận ra phó bản 【Trường THPT Sao Mai】 được tạo thành từ nhiều quy tắc nhỏ trong các khu vực của trường.
Mỗi quy tắc nhắm đến một nguồn ô nhiễm khác nhau.
Ngôi trường này đã bị vô số nguồn ô nhiễm chiếm giữ, chúng như những loại virus, ẩn náu ở mọi ngóc ngách, nuốt chửng từng học sinh bước vào khu vực của chúng.
Sau khi trao đổi thông tin với Lạc Tử Huyên.
Trước giờ đi ngủ, Tô Thanh Ngư rửa mặt trong nhà vệ sinh ký túc xá, mở tờ “bản kiểm điểm” nhặt được ban ngày.
Tấm áp phích chú hề trong nhà vệ sinh, đôi mắt của nó đã chuyển từ trái sang phải, nhìn Tô Thanh Ngư từ phía sau.
Tô Thanh Ngư tập trung vào “bản kiểm điểm”, không nhận ra điều bất thường.
Bản kiểm điểm được viết bằng máu tươi.
“Kính gửi Ban lãnh đạo nhà trường và các thầy cô,
Em viết bản kiểm điểm này vì nhận ra mình không đáp ứng được kỳ vọng của nhà trường, phụ lòng sự dạy dỗ của các thầy cô và lãnh đạo.
Vì sự lười biếng của mình, em không vượt qua bài kiểm tra cuối cùng để tốt nghiệp, cũng không kiếm được việc làm trong trường. Em đã trở thành một kẻ thừa thãi.
Giờ đây, em sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt. Nếu cần, em tự nguyện vào phòng thí nghiệm, vào bếp căng tin, vào kho siêu thị hoặc bất kỳ nơi nào nhà trường cần để chuộc lỗi.
Em mong lãnh đạo nhà trường tha thứ cho lỗi lầm của em. Em sẽ xem việc xây dựng nhà trường là nhiệm vụ quan trọng và sẽ không khiến các thầy cô thất vọng nữa!”
Đây là kết cục của những học sinh không vượt qua được kỳ thi.
Dựa trên 【Quy tắc căng tin】 và 【Quy tắc siêu thị】 đã biết trước đó, khu bếp của căng tin và kho siêu thị đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm.
Mấy bản kiểm điểm còn lại có nội dung tương tự nhau.
Trường THPT Sao Mai quyết tâm đào tạo nhân tài xuất sắc, những học sinh không đủ xuất sắc sẽ bị trường biến thành “nguyên liệu”, mãi mãi lưu lại trong các góc khuất của trường.
Đêm khuya, tắt đèn, bóng tối bao trùm.
Tề Duyệt và Tô Thanh Ngư đều ở giường tầng trên.
Đêm đó Tề Duyệt tựa đầu giường, nghịch điện thoại.
Ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu lên gương mặt trắng bệch của cô ta, vừa lướt video vừa phát ra những tiếng cười lạnh lẽo.
Điều thứ nhất của 【Quy tắc ký túc xá】:
【Từ 11 giờ tối đến 6 giờ sáng, vui lòng giữ yên lặng, không được ồn ào, không phát nhạc hoặc video trong phòng.】
Tề Duyệt vừa chơi điện thoại vừa nói vào không khí: “Mình vừa xem một video, kể về một cô gái bị bạn cùng phòng cô lập. Cô ấy chặt đứt cổ bạn cùng phòng, cắt thành nhiều mảnh, giấu vào tủ quần áo lớn trong ký túc xá. Thật đáng sợ.”
Đèn đã tắt, những người khác trong phòng không đáp lại.
Cô ta tiếp tục tự nói, thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái: “Các cậu đoán xem tại sao cô ấy giết người… hì hì hì… vì bạn cùng phòng lục lọi đồ của cô ấy, dùng sữa rửa mặt của cô ấy để rửa tay, dùng bàn chải đánh răng của cô ấy để cọ toilet… Đáng ghét hơn, khi cô ấy đi vệ sinh, bạn cùng phòng khóa trái cô ấy trong đó, còn hắt nước từ trên cửa xuống."
"Cô gái đó luôn tha thứ cho những người bạn xấu, vì cô ấy quá khao khát có bạn. Mãi đến khi bạn cùng phòng muốn đuổi cô ấy ra khỏi ký túc xá, cô ấy mới cắt bạn thành nhiều mảnh, lén giấu đi. Giấu xác trong tủ quần áo, lâu ngày sẽ bốc mùi. Nếu bị quản lý ký túc xá phát hiện thì to chuyện rồi.”
Tô Thanh Ngư nhắm mắt.
Những gì Tề Duyệt kể rất có thể là nguồn gốc ô nhiễm của ký túc xá.
Sáng hôm sau, mắt Trang Hiểu Điệp thâm quầng, mí trên mí dưới dính chặt, cả người mệt mỏi uể oải.
Tô Thanh Ngư chải mái tóc dài mượt như lụa, dịu dàng hỏi: “Tối qua không ngủ ngon à?”
Trang Hiểu Điệp tóc tai bù xù ngồi bên mép giường, dụi mắt.
Sau khi chắc chắn Tề Duyệt đã ra hành lang đi vệ sinh, cô ấy khẽ than thở: “Còn ai ngoài Tề Duyệt, nửa đêm đi vệ sinh mấy lần, mỗi lần về đều đứng cạnh giường mình thì thầm, nói mấy lời quỷ dị nghe không hiểu, sợ chết đi được.”
“Tôi cũng nghe thấy. Nhà vệ sinh trong phòng trống không, vậy mà cô ta cứ nhất quyết ra hành lang. May là cô ta không rủ chúng ta đi cùng.”
Lạc Tử Huyên ngáp dài.
Tối qua cô ta cũng chẳng nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này, điện thoại của cả ba đồng loạt reo lên.
Tô Thanh Ngư lấy điện thoại ra, góc trên màn hình vẫn hiển thị không có sóng nhưng WeChat có tin nhắn nhóm mới.
Trong các phó bản trước, điện thoại đều không dùng được.
“Phó bản này hình như dùng được điện thoại.”
Lạc Tử Huyên cũng lấy chiếc điện thoại đính kim cương hình thiên thần của mình ra, ánh mắt cô ta dán vào màn hình, khựng lại.
“Các cậu xem nhóm chat mau!”
Trên điện thoại hiện hai nhóm mới.
Một là nhóm «Ký túc xá 204», cả bốn người trong phòng đều ở trong nhóm.
Tề Duyệt là trưởng phòng, cũng là chủ nhóm.
Nhóm còn lại là «Lớp 12-1», tổng cộng 55 thành viên.
Chủ nhóm là giáo viên chủ nhiệm cũng là giáo viên Ngữ văn.
Nhìn ảnh đại diện của giáo viên Ngữ văn là một bức tự chụp, Tô Thanh Ngư phóng to ảnh, nhận ra đây chính là cô giáo nhờ họ chuyển  sách hôm qua.
Trang Hiểu Điệp nói ra thắc mắc trước: “Chúng ta vừa nhập học, sao lại ở khối 12? Khối 12 không phải lớp 12 sao?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu, cô cũng không rõ nguyên nhân.
Hôm qua,  sách họ chuyển cũng là sách giáo khoa lớp 12.
Lúc này, nhóm «Lớp 12-1» hiện tin nhắn mới.
Giáo viên Ngữ văn: Các em học sinh, chào mừng đến với lớp 12-1. Cô là cố vấn kiêm giáo viên Ngữ văn của lớp. Trong lớp có vấn đề gì, các em có thể hỏi cô.
Nhóm lớp im lặng như tờ.
Hiện tại không ai dám trả lời.
Nếu cô giáo đã nói có vấn đề có thể hỏi, Tô Thanh Ngư không khách sáo, cô gõ màn hình bằng ngón trỏ.
Tô Thanh Ngư: @Giáo viên Ngữ văn, cho em hỏi chút, chúng em là học sinh mới, sao lại được xếp vào khối 12?
Giáo viên Ngữ văn: Vì các em là «học sinh ưu tú», tất cả «học sinh ưu tú» đều được nhảy cấp lên khối 12, học thẳng chương trình ôn tập tổng hợp.
Giáo viên Ngữ văn: @Tô Thanh Ngư, em này, cô nhớ tên em rồi. Trưa nay sau khi tan học, đến văn phòng cô một chuyến.
Giáo viên Ngữ văn: Cười :)
Ba tin nhắn liên tiếp được gửi.
Trang Hiểu Điệp căng thẳng nắm chặt tay Tô Thanh Ngư: “Làm sao bây giờ? Biết thế không hỏi, cậu bị cô ta để ý rồi!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.