🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Quy tắc đó đã bị ô nhiễm.”
Tô Thanh Ngư nhẹ nhàng gạt tay Lạc Tử Huyên, đưa khay ăn cho người lao công.
Người lao công đặt khay vào thùng màu xanh.
Lạc Tử Huyên thấy Tô Thanh Ngư bình an vô sự, trong lòng càng nghi hoặc.
Trước đây khi ăn, Lạc Tử Huyên cũng để khay ở góc căng tin như các học sinh khác.
Làm vậy cũng không có chuyện bất thường xảy ra.
Lạc Tử Huyên kiên quyết: “Khi chưa có bằng chứng xác định quy tắc bị ô nhiễm, tuân thủ quy tắc mới là điều quan trọng nhất.”
Tính háo thắng khiến cô ta cố chấp với ý kiến của mình.
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Những khay ăn để lại sẽ làm ô nhiễm căng tin thêm nghiêm trọng. Khay ở góc căng tin chất đống ngày càng cao nhưng không ai dọn.”
Lạc Tử Huyên nhìn quanh, nhận ra quả đúng như vậy.
Cô ta nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tùy tiện động vào quy tắc là việc rất nguy hiểm. Chúng ta chỉ là người thử thách, không thể giải quyết nguồn ô nhiễm. Chỉ cần đảm bảo bản thân sống sót là đủ.”
“Điều thứ bảy trong quy tắc căng tin, nếu cậu quan sát kỹ sẽ thấy nó khác với các quy tắc khác.”
Tô Thanh Ngư không muốn tranh cãi, cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Lạc Tử Huyên: “Cậu không cần thuyết phục tôi, cậu chỉ cần thuyết phục chính mình.”
“Tôi không…”
Lạc Tử Huyên định nói gì nữa nhưng bị Tô Thanh Ngư cắt ngang không nể nang: “Cậu không cần giải thích. Đúng hay sai với tôi không quan trọng.”
Tô Thanh Ngư có phán đoán độc lập, không bị ý kiến của bất kỳ ai dao động.
Cô như một cái cây, tự mình lớn lên, không bám víu hay dựa dẫm.
Cô dang rộng cành lá, che gió chắn mưa cho những người quan trọng.
Với tư thế trường tồn, cô bước đi trong thế giới đầy rẫy quỷ dị này.
“Khụ khụ.”
Bạch Hỏa ho nhẹ hai tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Nếu hai vị có thời gian, không bằng dán những lá bùa này ở các góc trong trường cùng ta.”
Trang Hiểu Điệp hỏi: “Thứ này có tác dụng không?”
“Ôi cô nương, đừng nghi ngờ đạo hạnh của ta. Sáng nay ta vừa xem chỉ tay cho cô, nếu không linh nghiệm, cứ tìm ta bất cứ lúc nào.”
Da Bạch Hỏa rất trắng, đôi mắt như tuyết rơi tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.
“Xem bói à, tôi chỉ tin cái tốt, không tin cái xấu. Anh nói tôi sẽ giàu sang phú quý, có quý nhân phù trợ, cái đó tôi tin, còn lại tôi không tin gì sất!”
Trang Hiểu Điệp ngẩng khuôn mặt thanh tú, như nhớ đến chuyện gì không vui, lông mày khẽ chau lại: “Hơn nữa sáng nay anh xem bói, bảo tôi không sống quá một năm, nói nhăng nói cuội, tôi không đánh anh là may rồi!”
Bạch Hỏa chỉ cười, không nói.
Khi anh ta im lặng, trông thật sự có dáng vẻ cao nhân thoát tục.
Nhưng Tô Thanh Ngư nghe vậy thì giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Hỏa: “Không sống quá một năm là sao?”
Trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm", Bạch Hỏa có chút bản lĩnh thật sự.
Tô Thanh Ngư biết rõ lai lịch của anh ta, không thể xem lời nói đó như trò đùa.
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Bạch Hỏa dùng câu mà mọi thầy bói lừa đảo đều thích để thoái thác.
Khóe môi anh ta cong lên như thể đó chỉ là câu nói đùa không quan trọng.
“Có cách hóa giải không?”
Tô Thanh Ngư ngừng một chút, hạ giọng bổ sung: “Bao nhiêu tiền cũng được.”
“Người tu hành nói chuyện tiền bạc thì tục quá.”
Bạch Hỏa xua tay.
Tô Thanh Ngư im lặng.
Trang Hiểu Điệp cười, kéo tay Tô Thanh Ngư: “Tin thì có, không tin thì không. Đường chỉ tay sinh mệnh của mình dài lắm nhé.”
Lạc Tử Huyên có hứng thú với lá bùa Bạch Hỏa lấy ra, cô ta tò mò hỏi: “Thứ này có thể tiêu diệt quỷ dị không?”
“Có thể có tác dụng ở mức độ nhất định.”
Bạch Hỏa cúi mắt, khẽ thở dài: “Quỷ dị trỗi dậy, thế gian này lại thêm bao nhiêu oan hồn?”
Người chết vì quỷ dị sẽ hóa thành quỷ dị, mãi mãi mắc kẹt trong phó bản, tiếp tục gây họa.
Tô Thanh Ngư từ chối lời mời của Bạch Hỏa: “Xin lỗi, vì tôi có nhiệm vụ lớp trưởng, không có thời gian giúp anh dán bùa.”
Bạch Hỏa không ép buộc, đôi mắt xám dưới hàng lông mày bay bay như tuyết đọng: “Thật đáng tiếc.”
Buổi trưa, Lạc Tử Huyên giúp Bạch Hỏa dán bùa quanh trường.
Trang Hiểu Điệp cũng muốn đi giúp nhưng bị Tô Thanh Ngư ngăn lại.
Đợi Bạch Hỏa và Lạc Tử Huyên rời đi, Trang Hiểu Điệp tủi thân hỏi Tô Thanh Ngư: “Thanh Ngư, sao cậu không cho mình đi giúp?”
Tô Thanh Ngư lấy cuốn nội quy do cô chủ nhiệm đưa, lật đến một điều, chỉ cho Trang Hiểu Điệp xem.
「Điều 372: Cấm dán quảng cáo, vẽ bậy trong khuôn viên trường.」
“Đây là quy tắc sao?”
Trang Hiểu Điệp nhìn cuốn nội quy dày cộp, lo lắng cau mày: “Vậy chúng ta có nên ngăn Bạch Hỏa… ừm… và Lạc Tử Huyên không, nếu không họ sẽ vi phạm quy tắc mất!”
“Không vội, nội quy này có 1000 điều, bao quát mọi khía cạnh của đời sống trường học, toàn bộ là điều khoản cấm đoán. Có lẽ nó không phải quy tắc mà là một trong những căn cứ để giáo viên trừ học phần.”
Điều thứ tư 【Quy tắc lớp trưởng】:
【Lớp trưởng phải luôn giữ hành vi phù hợp với quy định trường để làm gương. Nếu lớp trưởng vi phạm quy định trường, sẽ bị trừ gấp đôi học phần.】
Việc dán bùa là điều Tô Thanh Ngư không thể tham gia.
Chỉ trừ học phần, không đe dọa tính mạng của họ, Trang Hiểu Điệp cũng yên tâm.
Má cô khẽ ửng hồng: “Thanh Ngư, Bạch Hỏa là người khá tốt. Dù trông hơi kỳ lạ nhưng tiếp xúc với anh ấy, cậu sẽ thấy anh ấy không xấu.”
“Tớ biết anh ta không phải người xấu.”
Tô Thanh Ngư nhận ra Trang Hiểu Điệp có ấn tượng tốt về Bạch Hỏa.
Bạch Hỏa sẵn lòng dán bùa là xuất phát từ lòng tốt.
Anh ta không chỉ không xấu, mà trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" còn là người hiếm hoi biết nghĩ cho người khác, không ích kỷ.
Dù trong mắt Tô Thanh Ngư, hành động dán bùa chẳng khác gì công khai ném phân lên cửa nhà quỷ dị, nhưng tấm lòng của anh ta vẫn đáng trân trọng.
Buổi chiều, Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp trở lại lớp 12-1 trước.
Lúc này hơn nửa lớp đã có mặt, phần lớn là quỷ dị, họ ngồi ngay ngắn trước bàn, mặt vô cảm nhìn bảng đen trống rỗng.
Sáu bảy người còn lại cúi đầu học là người thử thách.
Một số người thử thách có quầng thâm dưới mắt, lòng trắng đầy tơ máu, rõ ràng không ngủ đủ.
Một số khác lật tới lật lui  sách vở, chuẩn bị cho kỳ thi tuần sắp tới.
Không ai chủ động nộp quỹ lớp.
Tô Thanh Ngư bước lên bục giảng, bộ đồng phục xanh trắng tôn lên dáng vẻ thanh tú.
Cô mở danh  sách học sinh do cô chủ nhiệm đưa, hắng giọng: “Các bạn, tôi là lớp trưởng. Theo yêu cầu của cô chủ nhiệm, mỗi bạn cần nộp 20 đồng tiền âm phủ làm quỹ lớp. Bây giờ, tôi bắt đầu điểm danh. Bạn nào được gọi tên hãy giơ tay và nộp quỹ lớp cho tôi.”   Bên dưới im phăng phắc, vài người thử thách nhìn nhau.
Tô Thanh Ngư bắt đầu điểm danh.
“Trương Tam.”
Trương Tam được gọi tên đứng dậy, sắc mặt xanh xao, chìa hai tay, lòng bàn tay ngửa lên, mở phẳng.  
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.