🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Thanh Ngư ngồi nghiêng trên giường tầng, mái tóc đen mượt như lụa buông xuống, chăm chú quan sát Tề Duyệt.
Kể từ khi bị quản lý ký túc xá “ăn”, Tề Duyệt bị mắc kẹt trong ký túc xá.
Dù vẫn mang danh học sinh nhưng cô ta không bao giờ đi học.
Mãi lang thang ở ký túc xá nữ.
Đặc biệt vào ban đêm, cô ta thường lảng vảng ở nhà vệ sinh công cộng trên hành lang, mở vòi nước, ngồi trên bệ suốt nửa đêm, để mặc nước ngập cả toilet.
Tề Duyệt nhắc đến xe buýt, rất có thể là manh mối để rời đi.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Cậu còn vé xe không?”
Tề Duyệt quỳ bò, tiến vài bước về phía Tô Thanh Ngư.
Sắc mặt cô ta trắng bệch như đã bị rút cạn sinh khí.
Cô ta nghiêng đầu thành một góc kỳ quái, nói: “Tôi chỉ có một vé… khục khục khục… đã dùng rồi.”
“Cậu biết mua vé xe ở đâu không?”
Ánh mắt Tề Duyệt u ám, hỏi ngược: “Chúng ta là bạn đúng không?”
Tô Thanh Ngư lập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy sao… khục khục khục… cậu muốn rời đi? Làm bạn cùng phòng mãi mãi không tốt sao?”
Tô Thanh Ngư trả lời hoàn hảo: “Vì tình thân và tình bạn đều quan trọng.”
Tề Duyệt im lặng, lấy từ dưới gối một cuống vé đưa cho Tô Thanh Ngư, nói giọng cực thấp: “Đây là cuống vé còn lại lúc tôi đi xe.”
Cuống vé giấy ghi giá 3 đồng âm phủ, điểm lên xe là cổng đông trường THPT Sao Mai.
Thời gian khởi hành là mỗi thứ Bảy.
Khi Tô Thanh Ngư đến trường cũng là thứ Bảy.
Vé đã sử dụng không thể dùng lại.
Tề Duyệt nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, nở nụ cười quái dị, méo mó: “Nếu không tìm được vé… khục khục khục… tôi sẽ ở bên cậu.”
Tô Thanh Ngư nhếch môi.
Quỷ dị không có tình cảm, cô sẽ không làm bạn với quỷ dị.
Đêm khuya, khi Tô Thanh Ngư rửa mặt trong nhà vệ sinh, qua hình phản chiếu trong gương, cô phát hiện tấm poster chú hề dán trên cửa ngăn toilet đã đổi từ bên trái sang bên phải.
Cô đánh răng xong, cúi đầu nhổ nước súc miệng, lau vết nước trên môi, thò nửa đầu ra ngoài hỏi: “Ai động vào tấm poster chú hề trong toilet vậy?”
Lạc Tử Huyên ngơ ngác: “Poster chú hề gì? Ký túc xá mình chưa từng có poster chú hề.”
Tô Thanh Ngư lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô nhận ra dù đứng ở vị trí nào, đôi mắt của chú hề trên poster dường như luôn nhìn theo cô.
Sắc mặt Tô Thanh Ngư phức tạp: “Sao lại không có? Rõ ràng nó dán trên cửa toilet mà.”
Thứ tồn tại từ đầu, sao Lạc Tử Huyên lại nói chưa từng thấy?
Trang Hiểu Điệp cũng thấy tấm poster chú hề.
Cô ấy vừa lau mái tóc mới gội, vừa ngạc nhiên nói: “Lúc tớ vừa thấy tấm poster chú hề đã thấy kỳ lạ rồi. Sao toilet ký túc xá nữ lại dán loại poster này? Chi bằng dán ảnh một anh chàng đẹp trai, đi vệ sinh nhìn còn vui mắt hơn.”
Lạc Tử Huyên cau mày, quả quyết nói: “Tôi chắc chắn chưa bao giờ thấy tấm poster chú hề đó!”
Không ai nói dối.
Tề Duyệt cười “hì hì” hai tiếng.
Cô ta vừa lên tiếng, Lạc Tử Huyên và Trang Hiểu Điệp đồng loạt im bặt.
Chuyện không đơn giản.
Tô Thanh Ngư nhớ lại, khi mới đến ký túc xá, tấm bảng sắt ở cửa có một quy tắc ẩn do Bạch Nguyên Hương phát hiện giúp cô.
Ở mép dưới cùng của bảng có một dòng chữ viết tay nhỏ.
【Cẩn thận, nó đang nhìn bạn!】
Tô Thanh Ngư trầm ngâm.
Cô và Trang Hiểu Điệp đã thấy quy tắc ẩn này nên tấm poster chú hề xuất hiện.
Chú hề như đôi mắt của “nó”.
Lạc Tử Huyên không thấy quy tắc này nên không biết “nó” ở đâu.
Tô Thanh Ngư ghét cảm giác bị dòm ngó, giám sát này.
Điều thứ năm 【Quy tắc ký túc xá】:
【Cấm tự ý thay đổi vị trí đồ vật trong phòng.】
Do hạn chế của quy tắc, Tô Thanh Ngư không thể xé tấm poster chú hề.
Nơi này không nên ở lâu.
Tô Thanh Ngư càng kiên định với ý định phải nhanh chóng rời khỏi trường THPT Sao Mai.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng cùng Trang Hiểu Điệp, Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, quyết định đến siêu thị trường trước.
Siêu thị nằm ở góc hẻo lánh của trường, phía trên treo bảng hiệu lớn, cửa kính bên ngoài vẽ hình chú hề.
Tuy diện tích không lớn nhưng học sinh ra vào tấp nập.
“Hiểu Điệp, cậu đợi tớ ở cửa một lát, tớ đi rồi về ngay.”
Trang Hiểu Điệp đứng đợi ngoài cửa: “Ừ.”
Tô Thanh Ngư bước vào siêu thị, thấy kệ hàng đầy ắp hàng hóa đủ màu sắc, từ đồ ăn vặt, nước uống, kẹo đến văn phòng phẩm, đồ dùng sinh hoạt, mỹ phẩm, đủ cả.
Nhân viên mặc đồng phục đen liên tục đi lại trong siêu thị, thay thế hàng hóa trên kệ.
Trần nhà treo sáu camera, đèn trên camera nhấp nháy ánh xanh.
“Chào mừng quý khách!”
Nữ thu ngân ở cửa niềm nở, vừa chào học sinh mới vào vừa thành thạo thao tác trên máy tính tiền.
Những học sinh lớn tuổi hơn sẽ trò chuyện vài câu với nữ thu ngân.
Tô Thanh Ngư đi dạo quanh kệ hàng, tùy ý mua ít kẹo đóng gói tinh xảo rồi đến quầy thu ngân.
Khi thanh toán Tô Thanh Ngư đặt tay lên quầy, cười nói vài câu với thu ngân: “Chị gái nhỏ, chào buổi sáng! Em mua kẹo vị dâu, xoài và chuối, chị thấy vị nào ngon hơn?”
Nữ thu ngân đã ngoài bốn mươi, nghe Tô Thanh Ngư gọi “chị gái nhỏ” vui như hoa nở, nhiệt tình đáp: “Chị thấy vị dâu ngon nhất.”
Tô Thanh Ngư thanh toán, đặt kẹo vị dâu trước mặt thu ngân, cười ngọt ngào: “Vậy em tặng kẹo vị dâu cho chị nhé.”
“Tặng chị á? Các em học sinh thật chu đáo.”
Nữ thu ngân vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn em! Chị yêu ngôi trường này!”
“Chị gái nhỏ, chị làm ở trường lâu chưa?”
Nữ thu ngân gật đầu: “Từ khi chồng chị xây ngôi trường này, chị đã làm việc ở đây.”
Người phụ nữ này là vợ hiệu trưởng!
Thật là một bất ngờ.
Chẳng trách trên người bà ta không có dấu vết ô nhiễm nào.
“Nó” sẽ giữ một số con người lại trong phó bản để sai khiến, những người quy phục sẽ được “nó” che chở.
Ánh mắt Tô Thanh Ngư tối lại: “Chị gái nhỏ, em muốn hỏi một chuyện.”
“Em nói đi!”
Nhận quà, ăn kẹo của người, nữ thu ngân sảng khoái đồng ý.
Tô Thanh Ngư lấy cuống vé xe trong túi đặt lên quầy: “Em muốn hỏi siêu thị có bán loại vé này không?”
Nụ cười trên mặt nữ thu ngân cứng lại, bà ta vội lấy tờ truyền đơn bên cạnh che cuống vé, sau đó thì thầm: “Loại vé này trường đã cấm bán từ lâu.”
“Còn cái nào khác không ạ? Em muốn cuối tuần về thăm gia đình. Bà em đang bệnh, em là cháu gái duy nhất, em phải về.”
Tô Thanh Ngư khẽ cắn môi dưới, cô cúi đầu cố nặn nước mắt khiến mắt đỏ hoe rồi ngẩng lên, nhìn nữ thu ngân đáng thương.
Nữ thu ngân hơi khó xử: “Cô bé, em thật hiếu thảo. Haiz, trường từng phát loại vé này nhưng… vì vài chuyện không hay, vé đã bị hủy…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.