Dưới ánh nhìn của người đàn ông mặc vest, Tô Thanh Ngư lấy ra chai thức uống đỏ và chai thức uống xanh, khẽ lắc.
Ánh mắt người đàn ông dừng trên chai thức uống xanh.
“Ực—”
Anh ta nuốt nước bọt.
Tô Thanh Ngư nhớ thức uống xanh dành cho học sinh yếu.
Cô âm thầm ghi nhớ phản ứng của anh ta.
Khi tàu sắp đến ga “Bệnh viện Phụ sản”, người mẹ ôm con bước tới.
Tã lót dày che kín mặt đứa trẻ, Tô Thanh Ngư không thể phân biệt bên trong là đứa bé hay con mèo chết.
Người mẹ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, trông rất hiền từ, bà ta nói: “Ga tiếp theo, chúng tôi sắp xuống đây.”
Người mẹ chỉ nói cùng xuống ga, không mời Tô Thanh Ngư về nhà làm khách.
Lúc này, từ tã lót vang lên tiếng khóc, âm thanh the thé như tiếng trẻ con lại giống tiếng mèo kêu.
Khi tiếng khóc vang lên, đèn trong tàu nhấp nháy lần nữa.
Người mẹ dịu dàng dỗ đứa trẻ: “Ôi, ngoan nào bé cưng, đừng khóc nữa, sắp đến bệnh viện rồi.”
Tiếng khóc của đứa trẻ dần ngừng.
Người mẹ lấy từ tã lót một cây kẹo mút xanh, đưa cho Tô Thanh Ngư, nhiệt tình nói: “Khuya thế này đi tàu, đói rồi đúng không? Tôi có ít đồ ăn vặt, cô mau ăn đi.”
Vỏ kẹo mút in hình chú hề.
Hình chú hề xuất hiện ngày càng nhiều.
Tô Thanh Ngư nghiêm nghị, cô đưa kẹo lên mũi ngửi.
Hương ngọt ngào xen lẫn mùi thối nhẹ.
Người bình thường sẽ để kẹo mút trong tã trẻ sao?
Điều thứ chín 【Quy tắc Tuyến tàu điện ngầm số bốn】:
【Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/2777896/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.