🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tàu khởi động lại, đèn các toa phía trước lại lần lượt sáng lên.
Tất cả nhân viên tàu đều đi về toa cuối.
Sau khi Bạch Nguyên Hương xác nhận quy tắc không bị ô nhiễm, Tô Thanh Ngư đến toa số 13, ngồi vào ghế số 13.
Ga Thành phố Giáo dục nghề, người đàn ông mặc vest lên tàu.
Anh ta như vừa tan làm, tâm trạng tốt nhìn ra cửa sổ rồi cảm thán: “Trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, trời tối mới về. Thật mong một ngày tan làm tôi có thể thấy mặt trời…”
Ga Bệnh viện Phụ sản, người mẹ ôm tã lót lên tàu.
Con mèo trong lòng bà ta sống động, thò cái đầu đen nhánh ra.
Người mẹ nhét mèo vào tã: “Ngoan nào, đừng để bị phát hiện. Bọn họ bảo dùng con vận chuyển hoặc dùng con trai mẹ. Con và con trai, mẹ không bỏ ai. Mẹ đưa các con đi, đi thật xa…”
Ga Thành phố Đại học, cô gái váy trắng lên tàu.
Mặt cô ta hồng hào, tràn sức trẻ, đang gọi điện, líu lo với đầu bên kia: “Tôi đi hiến trứng cũng là làm từ thiện mà, yên tâm đi, giờ công nghệ phát triển lắm. Tôi vừa giúp người, vừa kiếm được vài chục vạn đóng học phí, sướng thế còn gì?”
Ga Nhà tang lễ Ánh Trăng, cô gái sành điệu lên tàu.
Cô ta nhai kẹo cao su, đang cúi đầu chơi game, vừa chơi vừa nói với đồng đội qua mic: “Gặp chuyện bất bình thì hét lên, lúc cần ra tay thì ra tay. Cậu chạy trước, tôi chặn sau!”
Tô Thanh Ngư chỉ ngồi trên ghế, lạnh lùng với mọi thứ diễn ra.
Trên tàu nhiều ghế trống, cô gái váy trắng lại đi thẳng đến trước ghế Tô Thanh Ngư.
Cô gái váy trắng thất vọng: “Ơ? Ghế may mắn hôm nay của tôi không còn.”
Tô Thanh Ngư nửa đùa nói: “Lịch cũ bảo hôm nay mọi việc không nên, chỉ hợp về nhà ngủ nướng, không hợp ra ngoài.”
Cô gái váy trắng trừng cô, nói “vô lễ” rồi chạy đi.
Người đàn ông mặc vest bật cười, anh ta nhìn Tô Thanh Ngư: “Cô vừa tan học à? Học sinh giờ vất vả thật.”
Tô Thanh Ngư bịa chuyện: “Tôi trốn học, tối còn leo tường chuồn đây.”
Người đàn ông mặc vest ngẩn ra.
Tô Thanh Ngư vươn vai, mang vẻ lười biếng: “Thiên hạ nhiều người xuất sắc, có thêm tôi chẳng nhiều, thiếu tôi chẳng ít. Huống chi nếu tôi mệt chết, người nhà sẽ buồn.”
“Lời này… hơi quá…”
Người đàn ông cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cô gái sành điệu thua game, đau đớn đấm ngực rồi đặt điện thoại xuống chửi vài câu: “Game rác, phá hoại thanh xuân, tiêu tốn tiền bạc, không chơi nữa!”
“Thua à?”
Cô gái sành điệu thấy Tô Thanh Ngư đang nói chuyện với mình, ngơ ngác gật đầu.
Tô Thanh Ngư cười hỏi: “Thua thế nào?”
Cô gái sành điệu bực bội nói: “Cứu đồng đội, kết quả như Hồ Lô Oa cứu ông, đi một lần chết một lần.”
“Vậy đừng cứu nữa.”
Tô Thanh Ngư ám chỉ: “Có người không cảm ơn đâu, chỉ kéo cô chết cùng.”
Cô gái sành điệu gật đầu, nửa hiểu nửa không.
Mỗi ga trôi qua như thời gian đảo ngược, toa tàu tối dần sáng lên, trở lại như ban đầu.
Ba giờ mười ba phút sáng, tàu đến ga “Đại lộ Ánh Dương”.
Tô Thanh Ngư xuống tàu, trong ga đầy hành khách lảng vảng.
Những hành khách kia thấy cô xuống, họ ùa tới.
Một bà lão run rẩy bước đến: “Cô gái, cô biết ga này tên gì không? Mắt tôi kém, không nhìn rõ.”
Biển ga to thế không thấy, loa phát thanh rõ thế không nghe, nhưng Tô Thanh Ngư chưa nói gì bà ta đã biết cô là con gái.
Điều thứ năm 【Quy tắc hành khách】:
【Hãy giữ cẩn thận vé tàu của bạn, không nhắc điểm đến của bạn với bất kỳ ai.】
Tô Thanh Ngư không để ý đến ai bắt chuyện trên sân ga.
Cô đến cổng kiểm vé.
Tô Thanh Ngư nhét vé vào máy.
Đèn cổng từ đỏ chuyển xanh.
Tô Thanh Ngư đạt chuẩn thông quan cấp S, xuống đúng điểm đến ở phó bản 【Tuyến tàu điện ngầm số bốn】, sống sót thoát khỏi quy tắc kỳ lạ hai sao.
Việc đầu tiên khi ra khỏi ga tàu điện, Tô Thanh Ngư nhắn tin cho Trang Hiểu Điệp, kể cách cô thông quan phó bản.
Tin nhắn gửi đi nhưng không có hồi đáp.
Tô Thanh Ngư lấy chiếc lá liễu mà giáo viên Thể dục tặng trong phó bản 【Trường THPT Sao Mai】, đặt lên môi thổi.
Cô không biết thổi giai điệu nào, chỉ biết bài đơn giản nhất “Twinkle Twinkle Little Star”.
Âm thanh trong trẻo vang vọng trước cửa ga.
Trong một phó bản song song, Trang Hiểu Điệp đang run rẩy nghe thấy tiếng nhạc, mắt sáng lên lấp lánh như sao.
Đó là bài cô dạy Tô Thanh Ngư thổi năm xưa.
Và Tô Thanh Ngư chỉ học được mỗi bài này.
Trang Hiểu Điệp nắm chặt tay, cô phải sống sót rời khỏi đây, không thể để Tô Thanh Ngư đau lòng!
Sau khi Tô Thanh Ngư rời ga tàu, đêm đã buông xuống.
Cơn bão bất chợt nuốt chửng tiếng ồn của thành phố.
Mưa như trút nước đập vào người Tô Thanh Ngư, tóc đen ướt dính vào da cô.
Dù nhếch nhác nhưng cô không chùn bước mà ngẩng đầu bình tĩnh bước đi trong mưa gió.
Ngõ phố trở nên u ám quỷ dị như bị ô nhiễm gặm nhấm.
Thùng rác bên đường bị gió thổi kêu lạo xạo, đèn đường trong ngõ chập chờn, ánh sáng vàng yếu ớt chiếu lên mặt đất ướt, vũng nước bẩn phản chiếu ánh sáng méo mó.
Từ góc tối, tiếng thì thầm theo gió vọng đến khiến Tô Thanh Ngư lạnh gáy.
Xa xa là nhà máy bỏ hoang, cửa kính vỡ đung đưa trong gió.
Men theo lối nhỏ qua công viên hoang tàn, ở đó bị bão táp tàn phá càng thêm tiêu điều, chỉ còn chiếc xích đu cũ kỹ đong đưa vô vọng.
Xung quanh tràn ngập hơi nước lạnh và sự chết chóc.
Đây không phải phó bản nhưng không có sức sống.
Đột nhiên, có một cỗ kiệu đỏ rực từ màn mưa phá không gian lao tới, dừng trước mặt Tô Thanh Ngư.
Màu đỏ của kiệu tươi rói, tương phản rõ rệt với đêm u tối.
Mặt hai người đàn ông khiêng kiệu xanh tím, môi miệng đen, mắt trống rỗng, rõ là quỷ dị.
Màn kiệu lay động lộ khe hở, giọng Song Hỷ vang ra từ bên trong.
“Chủ nhân, nô tì đón ngài về.”
Vì không gian kiệu hạn chế, Tô Thanh Ngư thu Bạch Nguyên Hương vào thẻ cống phẩm.
Tô Thanh Ngư bước vào cỗ kiệu đỏ.
Màn kiệu buông xuống, cách biệt cô với thế giới bên ngoài, tiếng mưa đập lên mặt đường lập tức biến mất.
Tô Thanh Ngư nhận khăn khô từ Song Hỷ, hỏi: “Sao cô biết tôi ở đây?”
Tay Song Hỷ đã lành vết thương, cô ấy cung kính đáp: “Thiếu gia Vô Tâm cảm nhận được.”
Ký kết khế ước, tất nhiên quỷ dị biết vị trí chủ nhân.
Nhưng Song Hỷ gọi Vô Tâm là thiếu gia.
Quỷ dị cũng có thứ bậc sao?
“Gọi thẳng tên anh ta. Tôi trả lương cho cô, không phải anh ta.”
Tô Thanh Ngư nghiêm túc nghi ngờ, những ngày cô vắng mặt, Vô Tâm đã làm gì sau lưng cô.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Mặt Song Hỷ vô cảm tiếp tục nói: “Vô Tâm… còn nói, phó bản tiếp theo, ngài ấy muốn đi cùng chủ nhân.”  
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.