Mọi thứ trước mắt chân thực đến lạ. Tô Thanh Ngư nhìn đôi tay mình, đó là một đôi tay mũm mĩm, rõ ràng không phải của cô.
Hai cô bé trước mặt nhìn cô đầy mong chờ.
Chính là phiên bản thu nhỏ của Hoa Mộc Cẩn và Lý Na Na.
Tô Thanh Ngư véo cánh tay mình, cảm nhận được đau đớn nhưng cảm giác đau rất nhẹ, cứ như cách một lớp áo.
Cô nhét áo cưới đỏ vào lòng Hoa Mộc Cẩn, giả vờ giận dỗi quay đi: “Chị không muốn mặc cái này đâu!”
Hoa Mộc Cẩn hét lên, ném áo đi: “Chị không muốn thì em cũng không muốn!”
Lý Na Na ngồi xổm xuống, dùng cành cây chọc áo cưới đỏ.
“Áo đẹp thế này, vậy em làm cô dâu nhé.”
Tô Thanh Ngư chưa kịp ngăn, áo cưới đỏ đã xuất hiện trên người Lý Na Na.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Tô Thanh Ngư thấy Lý Na Na đã trưởng thành, ôm bụng quỳ trước mặt cô.
Vẻ mặt cô ấy đau khổ, đôi mắt đẹp đẫm lệ.
“Em không thể lừa Mộc Dương, em sẽ không ở lại làng. Em đã có người mình thích… Làm sao đây? Em có thai rồi, đứa bé này không thể sinh ra ở làng, sẽ bị xử theo gia pháp, em phải rời khỏi đây!”
Mang thai trước hôn nhân trong một ngôi làng bảo thủ thế này, lời đàm tiếu cũng đủ khiến cô ấy tổn thương sâu sắc.
Hoa Mộc Cẩn cầm chim bồ câu đưa tin: “Trên núi không có sóng, chỉ ở cổng làng mới có. Cậu cho tớ số điện thoại của người đó, bồ câu của tớ sẽ bay đến cổng làng. Chị hoa đán trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/2778789/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.